Thấy thái độ Cơm Trắng thay đổi lớn như vậy, Tạ lão cũng chỉ biết thở dài, chẳng biết nói lời nào. Cơm Trắng lấy tay lau nhẹ đi vệt máu trên mặt, tiến tới dìu Tạ lão đứng dậy, bảo trì im lặng.
" Để con đưa Tạ lão cùng chạy."
Tạ lão cũng lười đáp lời. Lão nhân biết lúc này nói lời nào cũng là vô nghĩa, chi bằng im lặng, phó mặc cho số trời. Hai người một già một trẻ dìu dắt nhau từ từ tiến về chỗ hàng rào.
Những tưởng sẽ di chuyển trót lọt, nào ngờ mới đi được đoạn ngắn, một tên kỵ binh Thiên Quốc phát hiện ra hai người, lập tức vung đại đao chém tới. Sắc mặt của Tạ lão cùng Cơm Trắng trầm trọng đến cực điểm, cảm giác bất khả kháng cự ngập tràn não hải hai người. Chiến mã quá nhanh, tên kỵ binh kia cũng không phải kẻ tầm thường, nào có cho họ thời gian kịp trốn. Mắt thấy bản thân đã không kịp né, Tạ lão lấy hết sức bình sinh của mình, quăng Cơm Trắng ra xa, miệng hét lớn: " PHẢI SỐNG SÓT."
Vừa dứt lời, một đường đao vung tới trước ngực Tạ lão, tạo một vết rãnh ăn sâu vào tới tim lão nhân, máu huyết đỏ tươi bắn lên tung tóe. Tạ lão vong mạng, dứt khoát và không hề còn cảm giác đau đớn, nỗi sầu một thuở cũng chìm sâu vào dĩ vãng. Chiếc thuyền về phương đông đã cập Bờ Bên Kia, thế gian sau này vô Tạ Mục.
Ở một bên chứng kiến hết thảy, Cơm Trắng như chết lặng, không thể tin vào mắt mình. Mới một khắc trước hắn còn lấy hết can đảm cứu Tạ lão, vậy mà vẫn không thể lần nữa đem Tạ lão thoát khỏi tử thần. Hình ảnh đau thương ngày nào lại một lần hiện về trước mắt hắn, hình ảnh mẫu thân hắn vì tranh thủ cho hắn chạy trốn mà phải chịu cảnh vong hồn. Tất cả ký ức cùng hiện thực tang thương hòa vào làm một, siết chặt lấy trái tim bé nhỏ của hài tử, khiến cho lòng người vô cùng tuyệt vọng.
Mắt thấy một đao đoạt mạng thành công, tên kỵ binh quay người nhìn về phía Cơm Trắng, ánh mắt có hơi đổi, lẩm bẩm: " Vậy mà không có chạy."
Đôi mắt Cơm Trắng đỏ lên vì phẫn nộ, không hề có một giọt lệ nào rơi ra. Cắn chặt môi, tiểu hài tử đứng dậy, tay cầm theo thanh kiếm mới lượm vừa nãy, chỉ mũi gươm về phía tên kỵ binh, gằn giọng văng tục: " Con mẹ mày, thằng chó đẻ! Có giỏi phóng ngựa tới giết ta."
Vốn đang hưng phấn bởi hơi máu, lại bị đứa trẻ vắt mũi chưa sạch chửi rủa, tên kỵ binh tức giận đến bật cười, xẵng giọng: " Thằng ranh con! Thật coi lão tử là kẻ ăn chay sao? Đã vậy ta tiễn ngươi theo lão già kia.". Ngôn Tình Sủng
Dứt lời, tên kỵ binh hơi nghiêng người hạ thấp trọng tâm, vung trường đao về phía Cơm Trắng, lưỡi đao sắc lẹm vung theo đường bán nguyệt từ dưới trên, mang theo lực lượng rất mạnh.
Mắt thấy lưỡi đao vung về phía mình, Cơm Trắng không hề nao núng, ánh mắt trở nên cẩn trọng cực kỳ. Biết tốc độ né của mình không lại tốc độ ngựa chạy, Cơm Trắng quyết đoán thủ thế, hạ tấn chắc trụ, hai tay cầm chặt chuôi gươm, lấy hết sức bình sinh vung mạnh lưỡi gươm về phía đại đao.
Bạn đang đọc bộ truyện Mộng Giang Hồ tại truyen35.shop
Một tiếng " keng" đinh tai vang lên, hổ khẩu Cơm Trắng đau nhức tê dại. Cả thân thể tiểu hài tử vung ra xa đến gần ba trượng, lưỡi gươm của hắn gẫy làm đôi. Thế nhưng may mắn là Cơm Trắng mặc dù đau đớn ê ẩm cả người, song cũng không có bị thương quá nặng, dẫu sao va chạm vừa rồi cũng chỉ có man lực cùng quán tính từ đường đao của tên kỵ binh, không mang theo kình phong.
Phát hiện một đao của bản thân không có đoạt được mạng tên tiểu tốt trước mặt, tên kỵ binh cũng là giật mình, ánh mắt trầm xuống, lẩm bẩm: " Có chút ý tứ."
Không muốn đêm dài lắm mộng, tên kỵ binh lập tức phi về phía Cơm Trắng, ý định nhân lúc Cơm Trắng còn chưa ổn định thân hình, bồi thêm một đao kết liễu.
Thế nhưng trời không tuyệt đường người. Đúng lúc Cơm Trắng cảm thấy bản thân phải chết không thể nghi ngờ, một trường thương mạnh mẽ vọt qua trước mặt tiểu hài tử, thành công chặn đứng thế công của tên kỵ binh. Lưỡi đao va chạm vào mũi thương tạo lên một tia lửa nhỏ, âm thanh đinh tai vang lên.
Tên kỵ binh lập tức thu lại trường đao, ánh mắt lăng lệ nhìn về phía chủ nhân mũi thương. Trước mặt gã xuất hiện một nữ binh dáng vẻ rắn rỏi, ánh mắt tràn đầy sát ý, nàng chính là Tiểu Á.
" Đường đường một vị tướng quân lại bị một hài tử cho ăn thiệt! Thiên Quốc đúng là chỉ cậy nhân số đông đúc, hóa ra cũng chỉ là một lũ kiến cỏ."
Hóa ra từ đầu kẻ đứng trước mặt Cơm Trắng không phải là một tên kỵ binh tầm thường mà là một vị tướng quân, nhưng có lẽ do phẩm vị thấp nên trang phục so với kỵ binh bình thường không khác biệt là mấy.
Tiểu Á vừa nói vừa tranh thủ kéo Cơm Trắng đứng dậy, ánh mắt không rời địch nhân. Cơm Trằng lồm cồm bò dậy, ánh mắt cảm kích nhìn về phía Tiểu Á. Thế nhưng ngay lập tức khuôn mặt Cơm Trắng lộ vẻ lo lắng khi thấy Tiểu Á khắp người toàn là máu, ở bả vai trái còn có một mũi tên gãy đâm xuyên, máu huyết vẫn không ngừng rỉ ra, có thể cảm nhận được sự đau đớn thấm trên từng thớ thịt.
" Chỉ là một cái vô danh tiểu tốt cũng dám ở trước mặt bản tướng quân diễu võ dương oai. Đi chết." – Tên tướng quân Thiên Quốc tức giận lần nữa đưa đao về phía Tiểu Á cùng Cơm Trắng.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!