TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN

Mộng Giang Hồ

Chương 38: Ma Trảo Long Thánh


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Lời vừa dứt, bóng người Dương lão đầu biến mất tại chỗ, chỉ để lại Cơm Trắng đang há hốc mồm kinh ngạc. Thiếu niên còn chưa định thần lại những gì vừa xảy ra. Những gì Dương lão đầu vừa làm thật bất khả tư nghị.

Dương lão đầu tuy xuất hiện với bộ dáng của một lão nhân tuổi ngoài thất thập, nhưng khí thế lại mạnh mẽ, hoạt bát như một gã trai tráng đang ở trạng thái đỉnh phong. Ánh mắt đỏ ngầu của lão nhân mang theo vô hạn sát khí, hơi thở gấp gáp như mãnh hổ đang tận lực lao về phía con mồi, vẻ mặt vô cùng hưng phấn giống như lạc vào bầy dê.

Bộ pháp của Dương lão vô cùng xảo diệu, mỗi lần chân chạm đất đều giống như đặt một nước cờ trên bàn, kết hợp với tốc độ nhanh khiến địch nhân khó đoán định nước đi tiếp theo.

Dương lão đầu ra tay vô cùng tàn nhẫn, đám binh lính không hề có một chút phản kháng. Lão giả chỉ một cái vỗ tay ngay lập tức thủ cấp một tên lính vỡ nát, một đòn cước bẻ gãy đôi người một tên khác. Chỉ trong vài cái chớp mắt, mặt đất xung quanh Cơm Trắng lại xuất hiện thêm gần một chục bãi máu.

Đám tàn binh mặt mũi trắng bệch sợ hãi, không kẻ nào còn dám liều mạng lao lên nữa. Những dân thương liều lĩnh ở lại xem náo nhiệt cũng đều há hốc mồm kinh sợ, thật không ngờ một cái lão giả ăn mặc lôi thôi lại lợi hại như vậy.

" Không tốt! Là cao thủ, các huynh đệ mau chạy."- Tên đầu lĩnh hoảng hốt kêu lên.

Lời hắn vừa dứt, đám tàn binh lập tức dừng lại hành động cướp phá, bỏ chạy thục mạng, không cả dám quay đầu lại. Không có cách, chúng chỉ muốn phát tiết, không ngờ giữa đường lại xuất hiện một kẻ điên cuồng khát máu, chỉ vài ba hơi thở liền giết chết gần hai chục chiến hữu, thế thì còn đánh thế nào.

Lúc này không chạy vậy còn đợi đến khi nào.

Dương lão đầu thu lại khí thế, không có thừa cơ truy kích đám tàn binh, ánh mắt hời hợt giống như mọi thứ vừa xảy ra chỉ là chút chuyện tiểu đả tiểu nháo, không có gì đặc sắc. Lão nhân không lặng người quá lâu, bước chân lập tức đi qua chỗ Cơm Trắng, chỉ vỗ vai hài tử nhắc nhẹ rằng đến giờ về nhà.

Cơm Trắng lấy lại tinh thần, lập tức theo sát cước bộ lão nhân, không dám quay ngang quay ngửa nhìn nhiều xung quanh. Lúc này đám dân thương xung quanh cũng không còn sợ hãi trốn tránh nữa, tất cả đã chạy trở lại hàng quán của mình. Cho rằng đám tàn binh đã chạy xa đồng thời cảm giác Dương lão đầu không có địch ý, tất cả đều lấy lại mười phần can đảm.

Rất nhiều người đứng ở hai bên đường hành lễ cảm tạ Dương lão đầu đã ra tay dẹp loạn, thậm chí có kẻ nhà giàu mời lão nhân vào hàng uống rượu, thưởng đồ ăn. Dương lão đầu chỉ cười nhạt, không có đáp ứng.

Mọi chuyện tưởng đến đây là dừng, nào ngờ không biết từ đâu có kẻ thọc gậy bánh xe, nói lời chia rẽ, khiến mọi người xung quanh hoang mang, một vài kẻ cũng bất bình hùa theo.

Bạn đang đọc bộ truyện Mộng Giang Hồ tại truyen35.shop

" Lão nhân gia ngươi rõ ràng là có thực lực đánh lui đám tàn binh đó, nhưng tại sao ngay từ đầu lão không ra tay?"- Có một lão bản ánh mắt bất bình, nhưng chỉ dám hỏi bâng quơ.

" Hu hu! Đúng vậy! Nếu lão ra tay thì chồng ta đã không phải chết oan chết uổng."- Một phụ nhân khóc thút thít, trách móc.

" Hừ! Ta từng đọc sách! Trong sách nói người có năng lực càng cao thì trách nhiệm càng lớn. Tiền bối là người có bản lĩnh võ học trác tuyệt, thừa sức dọa sợ đám loạn binh đó, vì sao người không ra tay ngay từ đầu trừ hại cho dân."- Một gã trẻ tuổi dáng vẻ thư sinh thoát khỏi đám người, trực tiếp đứng ra chất vấn.

" Đúng vậy." - Một vài kẻ ba phải cũng hùa theo gật đầu, trong số đó có vài kẻ vừa lúc trước nói lời cảm tạ Dương lão đầu.

Tên thư sinh lúc trước vốn là kẻ thấy biến trốn nhanh nhất, thế nhưng lúc này thấy nhiều người gật đầu tán đồng ý kiến của mình, cảm thấy bản thân có mười phần lực lượng, lại nói tiếp: " Ta xem rõ ràng là lão nhân gia ngươi chỉ biết nghĩ đến mình mà thôi. Rõ ràng lão là kẻ ích kỷ. Nếu ta có bản lĩnh như lão chắc chắn ta sẽ đứng ra vì bách tính vô tội dẹp loạn."

Cơm Trắng nghe thấy những lời này giận đến tím mặt. Trong lòng thiếu niên đang chửi thầm đám dân đen này ba phải, vong ân phụ nghĩa.

" Các người... các người rõ ràng là lũ người bội bạc. Dương lão vừa mạo hiểm đánh đuổi lũ giặc kia đi mà các người vẫn còn chất vấn nhân phẩm ông ấy."- Cơm Trắng tức nổ đom đóm mắt, quát nạt.

" Hừ! Một cái thằng nhóc cũng dám múa mép dậy chúng ta cách làm người. Đúng là vị tiền bối này đã đánh đuổi bọn giặc kia đi, thế nhưng rõ ràng là lão không hề có ý cứu giúp chúng ta ngay từ đầu." – Sắc mặt tên thư sinh trầm xuống, giọng nói lạnh lẽo.

Cơm Trắng tức giận đến nỗi hai bàn tay thiếu niên nắm chặt lại, hận không thể đấm mạnh một quyền vào bản mặt trơ tráo của tên thư sinh. thiếu niên đang muốn cất tiếng phản bác tiếp thì bị Dương lão cản lại.

Dương lão vốn yên lặng từ đầu đến cuối, lúc này bật cười thành tiếng, điệu cười giống như đang xem một vở hài kịch nơi lũ vô danh tiểu tốt đang múa may mồm mép mua vui. Điệu cười vô cùng sảng khoái, kéo dài một khắc lâu, khiến những kẻ chứng kiến cảm giác lạ lẫm. Có vài kẻ cho rằng lão nhân là bị đả kích thật lớn, dẫn tới phát điên.

Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Mộng Giang Hồ, truyện Mộng Giang Hồ , đọc truyện Mộng Giang Hồ full , Mộng Giang Hồ full , Mộng Giang Hồ chương mới


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Back To Top