Tống Vĩnh Huy đọc xong liền gấp lại thánh chỉ, hai tay đưa cho Dương lão đầu. Dương lão đầu mặt không biểu tình, ngữ khí bình tĩnh, nói: " Giữ lấy đi! Ta nói rồi. Ta không còn là thành viên của Nghị Ma Đường nữa, cũng chẳng phải bách tính thuộc quản hạt Nghị Ma Đường. Thánh chỉ không có hiệu lực với ta."
Tống Vĩnh Huy nhướng mày, Dương lão đầu từ chối tiếp nhận thánh chỉ khiến hắn thập phần khó xử. Cần phải biết, thánh chỉ đại biểu cho quyền lực của các thế lực lớn ở Cửu Địa, mang theo vô hạn thánh uy, có thể so sánh với thánh chỉ của tứ quốc Đông Thành. Bất kể là thành viên nội bộ giáo phái hay là tín đồ sinh sống trong lãnh thổ quản hạt của giáo phái đó khi tiếp nhận thánh chỉ đều phải hành lễ tiếp đón, không được phạm thượng.
Thánh chỉ của Nghị Ma Đường mang ý nghĩa cực kỳ lớn, không chỉ biểu thị quyền lực của đường chủ cùng giai cấp cao tầng Nghị Ma Đường mà còn đại diện cho một trong những đại môn phái cổ lão có nội lực mạnh mẽ nhất của Cửu Địa.
Nghị Ma Đường nước sâu như thế nào, không ai biết rõ, thế nhân giang hồ chỉ biết rằng đây chính là đệ nhất thánh địa ma đạo của Đông Thành, có thể lấy sức một mình đối trọng với tứ đại môn phái chính đạo Tâm Châu gồm Bát Quái Sơn, Thiên Nhai Thư Viện, Vô Thừa Tự và Đào Hoa Sơn. Nhân sĩ giang hồ có thể không rõ ràng thực lực của Nghị Ma Đường, thế nhưng bốn đại phái kia đều là hàng tuyệt đỉnh ở Cửu Địa, sức ảnh hưởng thậm chí lan rộng ra cả Đông Thành, chẳng phải vậy mà bao đời nay Long Quốc không hề muốn đả động nhiều đến các môn phái này để tránh gây mâu thuẫn lòng người Cửu Địa. Chỉ bằng vào điểm quan hệ đó cũng đủ để võ lâm giang hồ đối với cao thủ Nghị Ma Đường kiêng kỵ không thôi, vì vậy khi thánh chỉ Nghị Ma Đường xuất hiện chắc chắn biểu thị cho một việc vô cùng quan trọng, khiến thiên hạ quần hùng nếu có mặt đều chú mục theo dõi.
Lúc này, việc Dương lão đầu quả quyết cự tuyệt tiếp nhận thánh chỉ đại biểu một điều rõ ràng là hắn không còn liên quan gì tới Nghị Ma Đường, vì thế quyền lực của cao tầng Nghị Ma Đường không có hiệu lực đối với hắn.
Đổi lại là người khác, Tống Vĩnh Huy sẽ chẳng nói nhiều lời, một chưởng vỗ chết tên thất phu có mắt như mù, dám đắc tội Nghị Ma Đường. Thế nhưng trước mặt hắn là ' Ma Trảo Long Thánh' Dương Vân Châu. Tại thời kỳ đỉnh phong của mình, Dương Vân Châu chính là đại ma đầu võ lực mạnh mẽ nhất của Nghị Ma Đường. Lão chính là người từng đe dọa đến vị trí đại trưởng lão trong nghị đường, người từng có cơ hội vấn đỉnh thiên hạ nhất kể từ khi Yến Chủ qua đời, là người từ lúc xuất môn đến tuổi xế chiều đều khó tìm đối thủ có thể ngang hàng tranh phong.
Đừng nói là Tống Vĩnh Huy ở đây, cho dù là đại trưởng lão hay đường chủ Lạc Vô Khuyết có mặt ở đây cũng chưa chắc thay đổi được ý kiến Dương lão đầu.
Kỳ thực trong lòng Tống Vĩnh Huy vẫn có điều không rõ. Hắn cho rằng đường chủ cùng đại trưởng lão rõ ràng biết tính cách của Dương lão đầu nhưng vẫn không hiểu thấu cố đấm ăn xôi, gửi đi thánh chỉ làm gì để chuốc lấy nhục.
" Nghe cho kỹ! Về bảo với Triệu Cự Lại cùng tiểu tử Lạc Vô Khuyết tốt nhất tự làm tự ăn, tự đi mà tìm kiếm thứ chúng muốn, lão phu lười phụng bồi chơi trò giả nhân giả nghĩa với chúng."
" Bảo đám cao tầng Nghị Ma Đường bớt đánh chủ ý lên lão phu, năm xưa để các ngươi tước đi 'Ma Long Thiết Trảo' đã là cực kỳ nhẫn nhịn rồi. Nếu còn muốn ta làm chó săn mở đường cho các ngươi thì đừng có trách. Lão phu tuy dầu hết đèn tắt nhưng vẫn đủ sức kéo theo vài kẻ đệm lưng đấy."
" Từ nay về sau tốt nhất bảo đám lâu la Nghị Ma Đường tránh xa lão phu một chút, nếu không hậu quả tự nhận lấy."- Dương lão đầu ánh mắt ngập tràn sát ý, lạnh lẽo đến thấu xương.
Tống Vĩnh Huy tuy ngoài mặt không biểu tình nhưng trong lòng vẫn có chút ngưng trọng, hắn rất rõ ràng lão nhân trước mặt không phải là hạng người hiền lành gì. Hắn đã chứng kiến Dương lão đầu ra tay ở chợ làng, tự nhận thực lực bản thân còn chưa đủ để có thể nói lý trước mặt lão nhân.
Tình thế tiến thoái lưỡng nan, Tống Vĩnh Huy chỉ biết thở dài, khom lưng hành lễ: " Cháu không dám làm phiền đến sư bá nữa. Chỉ mong người nghĩ lại, hồi nghị đường cùng bàn đại sự. Sư bá bảo trọng."
Bạn đang đọc bộ truyện Mộng Giang Hồ tại truyen35.shop
Lời dứt, Tống Vĩnh Huy không nán lại nửa khắc, lập tức đu người lên tán trúc, khinh công rời đi.
Lão đầu Dương Vân Châu vẫn đứng đó, ánh mắt như trải qua tuế nguyệt tang thương, gương mặt nhăn nheo lộ ra nụ cười thảm điên dại. Lão nhân cuồng tiếu vang cả khu rừng trúc, tán cây như bị một trận cuồng phong quét qua, rung động mạnh mẽ.
" Ha ha ha. Dương Vân Châu a Dương Vân Châu! Bọn chúng có để ý gì đến ngươi đâu. Rốt cục chó vẫn hoàn chó, bao năm hi sinh cũng chẳng đổi lại được gì a. Ha Ha Ha."
" Phụt". Từ trong cơn điên dại, một ngụm máu huyết từ miệng Dương lão đầu phun ra, thế nhưng lão nhân vẫn cười, không hề có dấu hiệu dứt cơn. Một lúc sau, dường như đã lấy lại bình tĩnh, lão nhân nhãn thần đờ đẫn nhìn về phía ngõ trúc.
Giữa lối đi, Cơm Trắng đứng lặng người ở đó, ánh mắt như thấu thị sự đau khổ khó nói nên lời của lão nhân. Vốn dĩ thiếu niên đã về đến ngôi nhà nhỏ, nhưng không thấy Dương lão đầu ở sau liền lập tức quay lại. Thấy cảnh trước mắt khiến tâm tình hắn bấn loạn, sợ lão nhân xảy ra chuyện gì. Cảm thấy lão nhân dường như đang bị thương, thiếu niên lập tức chạy lại đỡ lão.
" Ngươi đang thương hại lão phu sao?"- Dương lão đầu cười tự giễu.
Cơm Trắng lắc đầu, nói: " Cháu nào biết Dương lão bị làm sao mà thương hại. Cháu chỉ thấy người đang bị thương mà thôi. Chả nhẽ cháu không được đưa tay giúp đỡ người."
Dương lão nhếch mép cười: " Thật khổ a! Già rồi để đám trẻ nó khinh. Mặc ta đi. Mau về uống rượu."
Dương lão đầu khoát tay, không muốn Cơm Trắng động vào người, vội vàng bước trở về đầm Di Trạch. Cơm Trắng thở dài ngao ngán, chỉ biết chạy theo đằng sau...
...
Trong ngôi nhà nhỏ tiêu điều cạnh đầm nước, Dương lão đầu tâm tình nặng nề, vừa uống rượu vừa nhìn xa xăm về phía thiên khung. Gặp được thánh chỉ từ tay Tống Vĩnh Huy khiến lão nhân nhớ lại những ký ức buồn về Nghị Ma Đường.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!