Niêu đất cuối cùng đã được dọn dẹp xong, Trần Bạch Hoàng ngồi im dưỡng
thần, hắn muốn tâm trí của mình thật tỉnh táo trước khi luận bàn. Trải
qua một thời gian dài luyện quyền cùng ăn quyền, tâm tính của thiếu niên đã trở nên cực kỳ trầm ổn, đứng trước lần đầu tiên được toàn tâm toàn ý ra quyền, hắn vẫn giữ cho mình trạng thái tâm bình khí hòa, không hề
nôn nao lo lắng.
Ngược lại với Trần Bạch Hoàng, Trương Thượng Bảo sau khi nghỉ ngơi chờ tiêu cơm, hắn lập tức đứng dậy khởi động, tay
chân vung vẩy theo từng bài quyền đã học, tinh thần hăng hái, phong thái tự tin giống như đã nắm chắc phần thắng trong tầm tay. Đừng nhìn thái
độ hòa hoãn lúc nãy mà hiểu lầm khúc mắc nho nhỏ giữa hai thiếu niên đã
hóa giải, Trương Thượng Bảo bình sinh ngang bướng, thích làm loạn, lúc
này hắn thật sự rất muốn gõ vào bản mặt láo toét của tiểu tử họ Trần kia mấy phát.
" Chờ đấy Trần Bạch Hoàng! Để ta cho ngươi thấy bản lĩnh của ta."
…
Đôi mắt từ từ mở ra, Trần Bạch Hoàng đình chỉ tư thế thiền định. Thiếu niên ngó nghiêng nhìn xung quanh, chợt thấy Dương lão đầu ngồi bên cạnh từ
bao giờ. Thấy điệu bộ cẩn trọng của Trần Bạch Hoàng, Dương lão đầu cười
khẩy, lên tiếng: " Hai cái thằng ranh con các ngươi làm lão phu cười vỡ
bụng mất! Cũng chẳng phải sinh tử quyết đấu gì, việc gì phải bày ra bộ
dáng như lâm đại địch như vậy."
Trần Bạch Hoàng chỉ nhẹ mỉm cười, nói: " Cũng không có gì to tát! Chỉ là lần đầu gặp đối thủ cùng lứa
tuổi, đồ nhi nghĩ mình nên cẩn thận một chút, không nên cẩu thả."
Dương lão đầu nghe vậy liền gật đầu cười, lời nói của thiếu niên rất hợp lòng lão, không hề mang vẻ lo lắng sợ hãi, cũng chẳng có tâm thái kiêu ngạo
xem thường đối thủ. Một kẻ mới bước từng bước đầu tiên trên con đường võ học cần có tâm tính như vậy.
Thái lão đầu đứng ở một bên quan sát thấy hết thảy, không khỏi tán thưởng một câu:
" Tâm tính thật tốt! Lão Dương, ngươi thu đồ đệ không có tệ."
Trương Thượng Bảo nghe thấy sư phụ khen đối thủ bèn bĩu môi, tỏ ý không hài
lòng lắm. Thanh Thản Kiếm Thánh nhận ra sắc mặt của đồ đệ, lập tức cười
giả lả: " Nhưng thực lực vẫn quan trọng hơn cả, ha ha ha."
" Không dông dài nữa! Đánh đi." – Dương lão đầu làm vẻ điềm đạm, khí định thần nhàn nói ra.
Trương Thượng Bảo hăng hái tiến về phía bãi đất trống, ánh mắt khiêu khích
nhìn về phía Trần Bạch Hoàng. Khi còn ở gia tộc, thiếu niên đã từng giao thủ qua rất nhiều đối thủ cùng trang lứa, đều một mực duy trì thế bất
bại, điều này khiến hắn vô cùng tự tin, tự xem mình là vô địch đồng
trang lứa. Trương Thượng Bảo cũng không biết được đám trẻ từng đánh nhau cùng hắn kia kiêng kỵ gia thế của hắn, vì vậy xuất thủ có chút chùn
tay, điều này vô tình khiến thiếu niên sinh ra tính tự phụ.
Bạn đang đọc bộ truyện Mộng Giang Hồ tại truyen35.shop
" Bắt đầu đi." – Trần Bạch Hoàng lạnh nhạt nói ra, toàn thân vẫn giữ nguyên trạng thái thong dong, chưa hề có dấu hiệu thủ thế.
" Được"- Trương Thượng Bảo nhếch mép cười tự tin – " Nhìn cho kỹ công phu của ta."
Trương Thượng Bảo lao lên trước nhất, từng quyền đánh về phía trước người Trần Bạch Hoàng, khí thế mạnh mẽ, quyền ý kinh người. Từng cú đấm, từng bộ
cước, vô cùng mạnh mẽ, dường như muốn dùng thế đánh vũ bão chặn đứng
đường lui của Trần Bạch Hoàng. Quyền pháp Trương gia chính là niềm tự
hào của mỗi người con Trương gia, Trương Thượng Bảo cũng không ngoại lệ, bản thân Trương Thượng Bảo thích luyện quyền hơn luyện kiếm, luôn muốn
luyện thành đủ tám bộ quyền Trương gia, từ đó uy chấn võ lâm, vang danh
thiên hạ.
Trần Bạch Hoàng vẫn giữ bình tĩnh, đòn nào có thể né
liền né, đòn nào bắt buộc phải ngạnh kháng liền toàn lực ứng phó, song
không hề có một chút lúng túng, hoàn toàn chủ động trả đòn.
Trần
Bạch Hoàng vận dụng tốt triết lý võ học của Dương Vân Châu, đối phương
cương thì bản thân nhu, dùng chiêu thức đơn giản nhẹ nhàng hóa giải từng đòn đánh của Trương Thượng Bảo.
Sau một hồi né đòn cùng tận dụng không gian rộng rãi xung quanh để thi triển bộ pháp hòng tìm ra điểm
yếu của đối phương không thành công, lại cảm thấy bản thân bị cuốn theo
lối đánh nhanh, giàu thể lực của Trương Thượng Bảo, Trần Bạch Hoàng lập
tức không thăm dò nữa, vận dụng nội lực đồng thời điều chuyển chân khí,
tận lực ra đòn mang theo lực lượng vô cùng lớn.
Do luyện quyền liều mạng, từng quyền chiêu đều được trui rèn dưới sức cản
của nước nên uy lực của các đòn do Trần Bạch Hoàng phát ra đều rất mạnh
mẽ, không thua kém với Trương Thượng Bảo chút nào.
Trương Thượng
Bảo lúc này có hơi giật mình, bản thân hắn đã gồng sức trong thời gian
ngắn hòng nhanh chóng hạ gục đối phương, thế nhưng đối phương không
những không có gục xuống mà lại càng đánh càng hăng.
Lúc này hai
thiếu niên đều là mạnh mẽ dùng chiêu, lấy công làm thủ, nhất thời đều lộ ra sơ hở. Cả Trương Thượng Bảo và Trần Bạch Hoàng đều là hạng người có
khả năng quan sát nhanh nhạy, nhận thấy đối phương lộ ra điểm yếu hại,
lập tức ra đòn phủ đầu.
Trận đánh đã kéo dài hơn ba hiệp, cả hai
thiếu niên tuy đã bị thương khắp mình mẩy, kẻ sưng mặt người chảy máu
mũi, nhưng cả hai đều hăng say đánh tiếp, không có dừng lại. Nhìn thấy
hai tên tiểu tử điên cuồng đánh đập tàn nhẫn như vậy, Thái lão đầu lộ ra ánh mắt hưng phấn, cười ha hả nói:
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!