Thái Thanh Thản thấy Dương lão đầu có ý khinh thường đệ tử của mình liền cảm thấy khó chịu, song lão cũng không vội phản bác. Mấy chục năm quá
mệnh giao tình, lão giả đầu hói thừa hiểu tính cách vị bằng hữu già nua
của mình. Hơn ai hết, Thái lão biết rõ sâu cạn của Trương Thượng Bảo,
đúng là căn cơ võ học của thiếu niên họ Trương rất vững, ngộ tính cũng
rất cao, thế nhưng lại khuyết thiếu sự chuyên tâm trong luyện võ do
thường phải phân chia thời gian cho việc đọc sách, vì vậy nội lực bản
thân còn yếu.
Chỉ là Thái lão còn hơi bất ngờ khi thấy Dương lão đầu vốn ngạo khí ngút trời, khó khen người khác nửa lời vậy mà cũng
chịu thu đồ đệ, thậm chí có vẻ rất hài lòng với ngộ tính của thiếu niên
kia.
Nhìn thấy Trần Bạch Hoàng vẫn đang loay hoay chuẩn bị nấu
nướng ngoài trời tuyết, Thái lão đầu lập tức nảy ra ý định trong đầu,
liền nói:
" Nếu không để hai người bọn hắn luận bàn thử xem. Ta
cũng muốn nhìn một chút rốt cục tiểu tử kia có tài đức gì mà lại có thể
khiến ngươi thu làm đệ tử."
" Cơm nước xong xuôi, ngươi sẽ thấy!" – Dương lão tay cẩm tẩu thuốc, nhẹ thả khói.
" Được! Ta đợi đấy." – Thái lão lập tức cười sảng khoái, quay đầu lại
thúc giục Trương Thượng Bảo – " Còn ngồi đấy? Mau tới giúp tiểu bằng hữu kia nấu nướng để còn uống rượu đi chứ."
Trương Thượng Bảo lập tức đứng dậy, hắn cảm thấy có đạo lý, tạm thời cứ ăn no cái đã, những chuyện khác tính sau.
" Bảo hắn cứ để đồ sống mang hết vào đây làm nồi lẩu cho ấm." – Dương lão nhắc nhở.
Thiếu niên họ Trương gật đầu hiểu ý, vội vã rời đi...
...
Trần Bạch Hoàng vốn quen thuộc bếp núc, vừa rồi cảm thấy một con gà còn chưa đủ bữa ăn cho bốn người, thiếu niên nhanh trí ra đầm nước kéo vó bắt
mấy con cá chép to về làm thịt.
Đang loay hoay đánh vảy cá, Trần Bạch Hoàng cảm thấy có người đi đến liền quay đầu nhìn lại. Lọt vào tầm mắt hắn là một thiếu niên trạc tuổi hắn, ăn mặc gấm lụa, có vẻ là con
nhà giàu có.
Thấy Trần Bạch Hoàng đã nhận ra sự hiện diện của mình, thiếu niên kia lập tức cười cười, cất tiếng hỏi: " Này! Ngươi tên là gì?"
Trần Bạch Hoàng cau mày, cảm thấy đối phương có hơi đường đột, chào hỏi qua
loa. Chợt nhớ lại đám nhà giàu thuở nọ, Trần Bạch Hoàng tự hỏi bản thân
chẳng nhẽ đám con nhà hào môn đều ăn nói dễ dãi vậy sao.
Nhìn kỹ lại thiếu niên trước mặt, Trần Bạch Hoàng cho rằng thiếu niên này rất
có thể là một kẻ rảnh rỗi đi vãn cảnh đầm nước, chỉ chào hỏi qua loa, vì vậy liền không có phản ứng lại.
Bạn đang đọc bộ truyện Mộng Giang Hồ tại truyen35.shop
Trương Thượng Bảo cũng không
phải là kẻ quan trọng tiểu tiết, mặc dù xuất thân gia tộc Thư Đạo, coi
trọng lễ nghĩa xong hắn bình sinh tính tình ương bướng, chẳng bao giờ
thích những khuôn phép sáo rỗng ấy. Thấy Trần Bạch Hoàng không có đáp
lời, nhận ra bản thân có chút đường đột, Trương Thượng Bảo liền cười xòa lên tiếng: " Có chút đường đột! Giới thiệu cho ngươi, ta họ Trương tên
Thượng Bảo, là đệ tử của Thanh Thản Kiếm Thánh. Ta nghe lời gia sư đến
giúp ngươi chuẩn bị cơm nước."
Trần Bạch Hoàng lười để ý, tay vẫn hoàn thành nốt phần việc: " Cảm ơn! Ngươi đứng đấy được rồi."
" Ngươi vẫn chưa cho ta biết tên." – Trương Thượng Bảo cau mày, nói.
Cảm thấy mình đứng không có vẻ không hợp lý, thiếu niên họ Trương ngó
nghiêng xung quanh, sau đó đến cạnh Trần Bạch Hoàng, ngồi xổm theo dõi
hắn làm việc.
Trần Bạch Hoàng đã xong việc, nghe tiếng cười vô nghĩa của Trương Thượng bảo liền nheo mắt nhìn chằm chằm về phía đối phương. Hắn cảm thấy đối
phương giống như thằng ngốc, cái kia có gì đáng để cười.
Nhận ra
bản thân có chút thất thố, Trương Thượng Bảo lập tức thu lại nụ cười.
Bầu không khí bỗng trở nên gượng gạo, cả hai đều không biết nói cái gì.
Trần Bạch Hoàng không ngốc người lâu như thiếu niên họ Trương, lập tức
đứng dậy cầm theo rổ cá đi vào nhà, Tiểu Ô từ đâu bay tới đậu nhẹ trên
vai hắn.
Nhìn thấy con quạ đen trước mặt có vẻ thân thiết với
Trần Bạch Hoàng, Trương Thượng Bảo lấy làm hiếu kỳ, bèn hỏi: " Đây là
sủng vật của ngươi."
" Coi như thế đi." – Trần Bạch Hoàng hời hợt đáp.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!