Một buổi sớm, trời đổ mưa to, Dương lão ngồi nhàn nhã trên ghế trúc, tay cầm tẩu thuốc quen thuộc, rít từng hơi sảng khoái. Trần Bạch Hoàng
ngồi bên cạnh lão đầu, ánh mắt vô hồn nhìn về phía màn mưa, im lặng ngắm đất trời. Dương lão phế phủ đã tệ đến cực điểm, không ngừng ho
khan vì khói thuốc. Thấy vậy, Trần Bạch Hoàng lên tiếng: " Sư phụ! Hay
người bỏ hút thuốc đi, nó không tốt cho sức khỏe của người." " Không sao! Sắp chết rồi, nên hưởng thụ một chút." – Lão nhân cười nhạt, nói. Trần Bạch Hoàng chỉ biết lắc đầu, rất khó để có thể khuyên răn sư phụ hắn lúc này. Bích Hải Triều từ trong nhà tranh thất thểu đi ra, ngồi ở bên cạnh hai sư đồ kia, phong thái vô cùng tự nhiên, dường như không quá để ý đến khái
niệm chủ khách. Những ngày này, vị kiếm khách đã dần hồi phục, vết
thương đã lành lại, chỉ là hắn vẫn chưa có ý định muốn rời đi nơi đây. Dương lão và Trần Bạch Hoàng cũng lười để bụng, họ đã quen thuộc với việc có người lạ ở trong nhà, không hề cảm thấy bất tiện. " Dám hỏi tiền bối, không biết người có phải Ma Trảo Long Thánh?" – Bích Hải Triều ngồi ở một bên, lên tiếng. Dương lão nghe vậy chỉ cười cười: " Ở đây mấy ngày mới nhớ ra lão phu là ai, trí nhớ thật tệ a." Nghe Dương lão nói kháy, Bích Hải Triều đưa tay xoa mũi, chỉ biết cười trừ,
nói: " Kỳ thực mấy ngày trước trong lòng vãn bối có nghi vấn, xong không dám nói vì không nắm chắc. Khi còn nhỏ vãn bối đã từng cùng gia phụ gặp qua tiền bối, lúc đó thực vô cùng ngưỡng mộ phong thái vô song của
người, hiện giờ vẫn còn khắc sâu hình ảnh tiền bối năm đó." "
Nhưng thiên hạ đều đồn tiền bối đã cập Bờ Bên Kia gần 20 năm trước, vì
vậy vãn bối không quá tin tưởng vào phán đoán của mình."
Bạn đang đọc bộ truyện Mộng Giang Hồ tại truyen35.shop
Dương lão nhàn nhạt nói ra: " Cũng chả có gì to tát! Nói ta chết từ 20 năm trước
cũng không sai, tâm ta đã chết từ thuở ấy, chỉ còn lại cái xác khô héo
mòn theo tháng năm này." Bích Hải Triều nghe vậy không khỏi nhìn
lão nhân với ánh mắt lạ, thế nhưng cũng không vội bình luận điều gì. Ánh mắt hắn nhìn lại đầm nước, từng giọt nước mưa lay động mặt nước giống
như từng mặt trống hội đang bị đánh mạnh theo nhạc điệu, cỏ cây thủy
sinh hai bên bờ cũng hưởng ứng nhảy múa theo mua vui. Ngốc người
một lúc lâu, Bích Hải Triều mỉm cười nói: " Nơi đây tuy phong cảnh
thường thường, thế nhưng để ẩn cư ngược lại rất tốt." " Cũng tàm tạm!" – Dương lão chỉ cười nhàn nhạt. Bích Hải Triều lấy ra Bích Huyết Kiếm, từ từ đưa lưỡi kiếm lên trước mặt mình, thấy vậy, Trần Bạch Hoàng hoảng hốt vội ngăn lại. " Đại thúc! Ngươi muốn làm gì?" Bích Hải Triều chỉ cười cười, gạt tay thiếu niên sang bên, nói: " Cạo râu mà thôi, tiểu huynh đệ không cần lo lắng." Nam tử nói vậy khiến Trần Bạch Hoàng bỏ đi vẻ mặt hoảng sợ của mình, song
ánh mắt vẫn nhìn đầy nghi hoặc về phía y, chỉ đến khi thấy từng sợi râu
của Bích Hải Triều rơi xuống, thiếu niên mới thở dài nhẹ nhõm. Cầm kiếm
cạo râu, quá dọa người rồi.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!