Dương lão tiếp tục rít thuốc một hơi sâu, ánh mắt lim dim, được một lúc, lão nhân mới nói: " Lúc ta còn tại giang hồ, Bích U Cung các ngươi mặc dù là một thế lực
lớn, song luôn điệu thấp làm việc, cũng chẳng gây thù chuốc oán với ai,
khó mà nói nguyên do vì sao lại đến nông nỗi này." " Cứ cho là có kẻ muốn lợi dụng, tạo ân oán giữa U Hạp Cốc và Bích U Cung để làm suy
yếu nội bộ các ngươi đi, thế nhưng U Hạp Cốc lão bất tử kia cũng không
phải ăn chay, hắn tha không tính toán thiên hạ thì thôi, lại có kẻ không biết sống chết tính toán lên đầu lão ư?" " Hơn nữa, tại cùng thế hệ mà nói, Lăng Thiên Trí so với chúng ta không yếu đi nơi nào, thiên
hạ Long tộc hôm nay có thể cầm xuống được hắn bằng thực lực cũng không
có mấy người. Bích U Cung trước giờ cũng không gây xích mích gì với
giang hồ, chẳng có kẻ nào điên đi gây chuyện với các ngươi cả." Bích Hải Triều ở cạnh bên cũng gật đầu, nói: " Tiền bối nói có đạo lý! Biến
loạn trong Bích U Cung đích thực là từ tranh chấp nội bộ mà ra. Bởi vì
Lăng sư bá võ lực trác tuyệt, muốn có thể im lặng bắt cóc người chỉ có
thể dùng đến độc công, nhưng Lăng sư bá có Lục Ngọc Tàng Khu đeo ở bên
người, bách độc bất xâm, rất khó có thể hạ độc." Nghe đến Lục
Ngọc Tàng Khu, Dương lão vê sợi râu bạc, cười nói: " Bích U Cung các
ngươi bảo vật cũng thật nhiều a! Lục Ngọc Tàng Khu không phải cứ giàu là có thể sở hữu đấy." Nhắc đến Lục Ngọc Tàng Khu, Trần Bạch Hoàng ngồi ở bên cũng có biết một chút. Những lúc rảnh rỗi, Dương lão đầu
thường kể cho thiếu niên nghe về những thần binh dị bảo trên giang hồ,
trong số đó Lục Ngọc Tàng Khu có tiếng tăm không nhỏ. Lục Ngọc
Tàng Khu là một viên ngọc màu lục bích có khả năng chữa bách độc, tương
truyền rằng có một người tiều phu Hải Quốc lúc đi rừng bị rắn cắn, vốn
tưởng rằng bản thân đã hết thuốc cứu, nào ngờ trong lúc nằm chờ chết vô
tình được một con khỉ núi cứu. Con khỉ kia thấy gã tiều phu tím tái vì
nhiễm độc, không biết từ đâu móc ra một viên ngọc màu xanh xoa xoa lên
vết rắn cắn, một lúc sau người tiều phu cảm thấy cơ thể khoan khoái,
sinh cơ tràn trề, hắn tỉnh lại thì thấy máu độc đã bị đào thải gần hết.
Thấy con khỉ cầm trong tay viên ngọc xanh kia, tiều phu biết đây là bảo
vật bất phàm, đã làm chuyện vong ân bội nghĩa, dùng mẹo vặt đánh đuổi
con khỉ để cướp lấy viên ngọc. Từ đó về sau, tiều phu luôn giữ trong
người viên ngọc xanh ấy. Để đề phòng người khác biết bí mật của mình,
hắn nuốt luôn viên ngọc vào bụng để ẩn giấu. Vì quá nghèo, cảm
thấy bản thân không thể sống bằng mấy gánh củi được, tên tiều phu bèn
lợi dụng khả năng thần kỳ của viên ngọc đi rêu rao với thiên hạ rằng hắn có khả năng bách độc bất xâm, từ đó thể hiện trước mặt đám nhà giàu để
kiếm tiền. Một lãnh chúa trong vùng nghe đến danh tiếng của hắn liền lấy làm tò mò, cho người mời hắn đến cung điện biểu diễn. Nhìn thấy tên
tiều phu bị lũ rắn rết cắn mà không hề hấn gì, tên lãnh chúa gặng hỏi
hắn có bí kíp gì, thế nhưng tên tiều phu một mực khoác lác rằng hắn bẩm
sinh là vậy. Lãnh chúa cũng không phải kẻ ngu, biết tên tiều phu chắc
chắn có gì đó mờ ám, bèn sai người trói hắn lại, dọa rằng nếu hắn có khả năng bách độc bất xâm, vậy để binh lính chém bằng thanh kiếm tẩm độc
xem hắn có sống được không, đồng thời cũng dọa rằng sẽ giết cả nhà hắn
nếu hắn tiếp tục giấu giếm. Tên tiều phu tái mặt, hắn biết độc có thể
không nhiễm những mất máu chắc chắn sẽ chết, đã thế mạng sống của gia
đình đang bị uy hiếp, hắn đành phải nói ra bí mật về viên ngọc. Đương
nhiên là tên lãnh chúa sẽ không có lý do gì mà không cưỡng ép lấy viên
ngọc về cho mình.
Bạn đang đọc bộ truyện Mộng Giang Hồ tại truyen35.shop
Khi biết tên tiều phu kia nuốt viên ngọc vào
trong bụng để giấu diếm, tên lãnh chúa không hề chần chừ cho người mổ
bụng tên tiều phu, lôi ra viên ngọc ẩn sâu trong đó. Vì viên ngọc được
giấu sâu trong xác tên tiều phu, tên lãnh chúa kia tức cảnh sinh tình,
đặt ngay cho nó cái tên là Lục Ngọc Tàng Khu. Sau này chiến tranh liên
miên, lãnh chúa kia cũng như những kẻ sa cơ lỡ vận khác, làm bạn với đất mẹ, viên lục ngọc kia qua tay nhiều thế lực thương đoàn rồi lưu lạc đến Cửu Địa, thật không ngờ lại rơi vào tay của Bích Chủ năm xưa, trở thành một trong những bảo vật quý giá ở Bích U Cung… " Có Lục Ngọc Tàng Khu trên người, Lăng Thiên Trí làm sao có thể bị độc công hại được?" – Dương lão tò mò. " Kỳ thực cũng không phải vậy! Lục Ngọc Tàng Khu chỉ có tác dụng giải
độc, không có tác dụng giải mê dược, nhưng cái này thì không phải ai
cũng biết." – Bích Hải Triều từ tốn giải thích. " Vậy ngươi đã biết ai là kẻ đứng sau màn?" Bích Hải Triều cười cay đắng, chua chát nói ra: " Đúng vậy! Chỉ là thật
không ngờ hóa ra tất cả chỉ là một màn kịch do chính huynh đệ trong cung bày ra để thanh toán nhau, bởi vì muốn hạ độc thủ với Lăng sư bá chỉ có thể là người quen thuộc hành vi cũng như bảo vật trên người sư bá. " " Giảng như thế nào?" – Dương lão tò mò. Bích Hải Triều nước mắt đã rơi, nói ra: " Lúc bị truy sát! Vãn bối vô tình
nhận ra lai lịch của địch nhân, hóa ra chính là đại đệ tử của Vân Xung
sư bá, hắn tên Vạn Lý Trường Khê, vốn có giao tình rất tốt với vãn bối
trước đây. Thật cay đắng!"
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!