Cơn mưa ngoài kia đã dần tạnh, chỉ còn vài hạt mưa nhỏ lất phất theo
gió, Bích Hải Triều ánh mắt đầy thâm thúy nhìn về phía thiên khung, nơi
những tia sáng dần xuyên qua tán hắc vụ. Tâm tư của gã kiếm khách vô
cùng rối bời, hắn thực sự rất muốn tự tay xua tan mây đen trong lòng
mình, thế nhưng thực lực bản thân khiến hắn phải suy nghĩ lại. Bích Hải Triều tự nhận bản thân cũng có vài phần bản lĩnh, lại cầm trong tay Bích Huyết Kiếm, chiến lực cũng có thể miễn cưỡng so chiêu với cao thủ
tuyệt thế. Thế nhưng muốn quay về Bích U Cung là một chuyện khó như lên
trời với Bích Hải Triều, lúc này hắn ngay cả giao thủ với Vạn Lý Trường
Khê còn miễn miễn cưỡng cưỡng thủ hòa chứ đừng nói là trách vấn Vân
Xung, bây giờ về đó khác nào đâm đầu vào chỗ chết. Tay cầm Bích
Huyết Kiếm vuốt ve, gã kiếm khách không khỏi thở dài, nhất cử nhất động
của hắn bây giờ đều phải hết sức cẩn thận, thất phu vô tội hoài bích có
tội, nói không chừng ngoài kia có vài kẻ đang đợi hắn xuất hiện để ra
tay đoạt kiếm. " Đại thúc! Bích Huyết Kiếm trong tay ngươi có thể so sánh với Xích Thiên Đao không?" – Trần Bạch Hoàng tò mò hỏi. Bích Hải Triều thần sắc lạnh nhạt, chỉ đáp: " Khó mà nói! Nhưng dẫu sao cũng là một trong Thập Nhị Thần Binh, chắc không xê xích là mấy." Trần Bạch Hoàng không lạ gì danh xưng Thập Nhị Thần Binh, đây là mười hai vũ khí nổi tiếng nhất của Long tộc, được rèn từ tay những thợ kim khí tài
hoa nhất, đồng thời nguyên liệu rèn lên mỗi thần binh cũng đều là trân
bảo thế gian, chỉ có thể ngộ không thể cầu, giống như Xích Thiên Đao làm từ Hải Dương Cương Thiết, Diệt Thiên Đao làm từ Thiên Ngoại Thiết vậy.
Chỉ cần sở hữu trong tay một thanh thần binh bất kỳ trong danh sách kia
cũng đủ khiến cho thực lực cá nhân gia tăng một mảng lớn, thậm chí có
thể xưng là vô địch thiên hạ. Tuy nhiên, Bích Huyết Kiếm có thể
lọt vào danh sách Thập Nhị Thần Binh cũng không phải là do được rèn từ
trân bảo dị thiết gì cả, mà là do nó được chính tay Bích Chủ sử dụng kỹ
nghệ luyện khí tinh xảo rèn ra từ thạch thiết bình thường. Bích Chủ rèn
ra bảo kiếm màu đỏ huyết này bằng cách nào, không ai biết cả, có lẽ bí
mật này đã được hắn mang theo xuống đáy mồ, dù là hậu nhân Bích U Cung
cũng không được truyền lại, thiên hạ chỉ biết rằng Bích Huyết Kiếm trong tay Bích Chủ đã làm mưa làm gió trên giang hồ không biết bao nhiêu năm, đã uống không biết bao nhiêu máu của kẻ thù, đồng thời gieo rắc cho cao thủ võ lâm những cơn ác mộng kinh hoàng về một thanh huyết kiếm có khả
năng giết chết địch nhân chỉ bằng một vết chém nhỏ như lá liễu. Dương lão vẫn lười biếng nhắm mắt hút thuốc ở một bên, chợt lên tiếng:" Huyết đỏ nhuộm huyền thiết, sát niệm tản thiên nhai." " Chả cần dài dòng, chỉ với hai câu thơ đó cũng đủ khiến thiên hạ mất ăn mất ngủ khi nhớ về thanh kiếm này."
Bạn đang đọc bộ truyện Mộng Giang Hồ tại truyen35.shop
" Năm đó sư phụ ta từng đánh giá rất cao Bích Chủ, cho rằng đương thời
kiếm đạo khó có kẻ có thể tranh phong cùng y, trong tay lại chấp chưởng
thêm Bích Huyết Kiếm, chiến lực gần như là vô địch tuyệt đối. Nói đến đây, lão nhân cũng nhẹ giọng cảm khái: " Bảo kiếm xuất vỏ liền thấy máu, thế nhân ai dám khinh thường Bích Diệu Phong hắn." Trần
Bạch Hoàng cũng không lấy làm lạ, theo như lời Dương lão từng kể thì
Bích Chủ cũng chỉ là hàng tiểu bối với Long Ma Vương, vậy thì nhận xét
của vị sư công xa xưa kia chắc cũng không hề giả. Thiếu niên họ Trần
cũng hiểu rõ một đạo lý đơn giản rằng bảo kiếm càng trân quý thì càng
nhiều người muốn sở hữu, Bích Hải Triều những ngày sau chắc chắn sẽ sinh hoạt không dễ dàng gì. " Bích Huyết Kiếm chính là di vật của tổ
tiên, là con cháu, Bích Hải Triều ta sẽ liều mạng gìn giữ." – Bích Hải
Triều vừa nói vừa lấy vạt áo lau nhẹ lưỡi kiếm. Trần Bạch Hoàng
nghe vậy cũng chỉ gãi đầu gãi tai, thần binh thì sao chứ, rốt cục cũng
chỉ là một miếng kim loại hơi lợi hại một chút, có gì đáng để chém giết
tranh giành. Chẳng nhẽ một vật ngoài thân lại có thể quý giá hơn mạng
sống của bản thân hay sao? Dương lão ngồi bên cũng từ chối cho ý kiến, bảo kiếm dẫu quý cũng chỉ là vật chết, lão không có hứng thú... Đột nhiên hai mắt Dương lão mở trừng, toàn thân toát ra một luồng sát khí
nồng đậm. Lão nhân lập tức rời khỏi ghế trúc, thi triển khinh công bay
về phía rừng trúc.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!