Nhận thấy tình thế phức tạp, nhân sĩ Bích U Cung hai mắt nhìn nhau, có
chút ngưng trọng lo lắng. Vạn Lý Trường Khê hết nhìn về hướng Liễu Thiên Hộ lại nhìn về phái Ngô Đồng lão, nội tâm hắn có chút cảm giác e ngại
hai lão quái Nghị Ma Đường này, dù sao người có tên cây có bóng, uy danh của Hắc Ưng Vương cùng Ngô Đồng lão vẫn còn đấy. Địa vị của
Nghị Ma Đường trên giang hồ rất lớn, thậm chí dù mạnh mẽ như Long Quốc
cũng không muốn vô cớ gây thù, Ngô Đồng lão cùng Hắc Ưng Vương lại là
cao thủ trong cao thủ tại thời đại này, Vạn Lý Trường Khê dẫu có tự tin
có thể tranh dài ngắn với hai vị lão tướng này, thế nhưng nếu không cầm
chắc thắng lợi hoàn toàn, hắn cũng không ngu ngốc mạo hiểm gây thù linh
tinh. Hơn nữa, có vẻ như lão giả tóc bạc kia cũng là cao thủ ẩn
danh nên mới khiến cho hai vị trưởng lão này đích thân bái phỏng như
vậy. Như vậy cũng tốt, bởi vì nhìn hành động của Bích Hải Triều, Vạn Lý
Trường Khê đoán ra được quan hệ giữa Dương lão và họ Bích không hề tệ,
vì thế khi Liễu Thiên Hộ cuốn lấy Dương lão, họ Vạn cũng là thức thời,
ngăn cản Bích Hải Triều, đồng thời cũng tránh dây dưa vào ân oán của đám người Nghị Ma Đường kia... Ngẫm nghĩ một lúc, Vạn Lý Trường Khê mới lên tiếng: " Hôm nay cơ duyên xảo hợp gặp mặt chư vị tiền bối Nghị Ma Đường ở đây,
thế nhưng do môn phái có việc gấp, vãn bối cũng vô ý làm phiền hai vị
tiền bối, còn xin hai vị nhắm mắt bỏ qua, việc ai người nấy làm." Ngô Đồng lão chỉ cười lạnh nói: " Từ khi nào mà chúng ta phải nghe đám tiểu bối các ngươi phân phó vậy? Coi như là Lăng Thiên Trí lẫn Vân Xung ở
đây cũng không có khả năng muốn chúng ta như thế nào? Còn các ngươi ư?
ha ha, thật là trò cười." Nghe thấy Ngô Đồng lão nói vậy, Vạn Lý
Trường Khê nhăn mày, sắc mặt hơi trầm xuống. Họ Vạn biết tính cách của
Ngô Đồng lão nổi tiếng thất thường, nhưng lúc này y cũng không muốn
tranh hơn thua lời nói với bà, thật khó khăn mới bao vây lại được Bích
Hải Triều, y thật không muốn xảy ra biến số phá hủy ý đồ của mình. Ở một bên, cảm thấy sư tỷ đang có ý làm mọi chuyện loạn lên, Liễu Thiên Hộ vội vàng lên tiếng: " Ngũ tỷ! Đừng quên chính sự." Ngô Đồng lão cũng chỉ tặc lưỡi, lầu bầu: " Được rồi… được rồi. Thôi thì không đùa với các ngươi nữa."
Bạn đang đọc bộ truyện Mộng Giang Hồ tại truyen35.shop
Lời dứt, Ngô Đồng lão cũng dẫn theo đám người Nghị Ma Đường chạy về phía của Liễu Thiên Hộ, chặn đường Dương lão đầu. Mắt tuy nhìn thấy đám người đứng xung quanh mình, thế nhưng Dương lão đầu
vẫn bảo trì biểu tình lạnh nhạt, không mảy may lo lắng sợ hãi, điều này
làm cho Liễu Thiên Hộ có phần chột dạ, y lo lắng Dương lão đầu vẫn giữ
được nội công mấy chục năm trong người, đủ để ngạnh kháng với y. Trần Bạch Hoàng đứng ở cạnh bên sư phụ mình, lúc này cũng đã nhận ra được
tình cảnh không đúng của bản thân. Thiếu niên tạm thời cũng chưa vội vã, cố gắng thể hiện thái độ bình thản, chờ đợi Dương lão đầu tùy cơ ứng
biến. " Thế nào? Muốn động thủ?" – Dương lão đầu nhếch mép cười lạnh. Liễu Thiên Hộ vội nói: " Sư huynh nói đùa! Nơi đây tạm thời có chút phức
tạp, chúng ta cũng không nên xen vào chuyện của Bích U Cung, chi bằng sư huynh có thể hay không cho chúng ta về nhà mình xin chén nước nhạt?" Ngô Đồng lão một bên cũng cười lạnh: " Chả nhẽ sư huynh lại tiếc chúng ta chút nước lã hay sao?" Dương lão nhìn về phía Ngô Đồng lão, giả bộ cười hiền lành: " Một chút nước
cũng không thể làm một vài kẻ đỡ khát được. Cổ họng của chúng vốn không
đáy, bao nhiêu nước cũng chẳng đủ, chi bằng tiết kiệm một chút làm nước
rửa bô, không cho thì hơn."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!