Dương lão thân mang nội thương, không thể duy trì thể lực được quá lâu,
chỉ vác theo bên người Trần Bạch Hoàng một lúc cũng khiến lão nhân đã
cảm thấy huyết khí trong cơ thể cạn kiệt, nội công chân khí dường như
cũng không còn lại mấy thành.
Nhìn thấy tình trạng không ổn của
sư phụ, thiếu niên họ Trần vội nói: " Sư phụ! Hay người cứ thả con
xuống, con quen thuộc nơi đây, có thể chạy trốn được."
" Ngu
xuẩn! Từ lúc ngươi xuất hiện đã dính lên người Lạc Hoa Tán của Ngô Hiểu
Đồng rồi, ngươi nghĩ ngươi có thể trốn được sao." – Dương lão lườm nhẹ
Trần Bạch Hoàng, lạnh giọng quát.
Trần Bạch Hoàng đương nhiên
không hiểu sự lợi hại của Lạc Hoa Tán, thế nhưng từ thái độ lo lắng của
Dương lão đầu, thiếu niên cũng là minh bạch bản thân vô pháp chạy trốn
khỏi nanh vuốt của Ngô Đồng lão nếu tách ra một mình.
Lạc Hoa
Tán, hương hoa rơi trên người, diệu dụng như tên, đây là một loại kỳ
dược có tác dụng thu liễm khí tức cơ thể, đồng thời giúp đánh dấu người
khác nhờ vào hương hoa bám lại trên y phục của kẻ đó. Lạc Hoa Tán có
hương thơm nhẹ nhàng, người bình thường rất khó có thể khám phá ra mùi
hương này, muốn phát hiện ra Lạc Hoa Tán đồng thời xóa bỏ hương hoa lưu
lại trên thân thì phải là cao thủ nội công thâm hậu mới có thể làm được, bởi vì chỉ có sử dụng nội công chân khí mới có năng lực cưỡng ép Lạc
Hoa Tán tiêu tan tại không trung.
Lạc Hoa Tán chính là độc chiêu
đi theo Ngô Đồng lão cả một đời, nàng nội công thâm hậu, có thể dễ dàng
điều khiển hương hoa tản mát ra xung quanh mà không hề lo sợ bị phát
hiện. Thế nhưng, lão đầu Dương Vân Châu không phải tay mơ, lão đã quen
thuộc với vị sư muội này không biết bao nhiêu năm, vì vậy dễ dàng phát
hiện ra hương hoa bám lại trên người Trần Bạch Hoàng.
Bích Hải
Triều chạy song song với Dương lão, lúc này nam tử cảm thấy chạy trốn
không còn là cách hay nữa, bởi vì hắn biết bản thân chắc chắn cũng không thoát khỏi kỳ dược Lạc Hoa Tán. Hơn nữa, nam tử thấy lão nhân bên cạnh
mình đang không ngừng thở dốc vì mất sức, trong lòng cũng không khỏi thở dài lo lắng.
Được một khắc suy nghĩ, họ Bích nói: " Dương tiền
bối, nếu không hai người cố gắng chạy trước, vãn bối ở lại chặn chúng
một chút, trong nhịp thở chắc là được."
Dương lão đầu cũng không
đáp lời, ánh mắt lão nhân lăng lệ đến cực điểm. Trên thực tế, lão nhân
cũng không quá tin tưởng vào thực lực của họ Bích, lão không cho rằng
Bích Hải Triều có thể đủ sức chặn lại đám cao thủ tuyệt thế phía sau.
Ngô Đồng lão, Liễu Thiên Hộ, Vạn Lý Trường Khê đều là cao thủ trong cao
thủ, không phải một cái kiếm khách nhất lưu có thể kháng cự.
" Thôi được rồi! Lão phu ở lại chặn chúng, các ngươi đi trước đi."
Nghe thấy Dương lão nói lời vậy, cả Bích Hải Triều lẫn Trần Bạch Hoàng đều
giật mình cả kinh. Hai người biết Dương lão không đơn giản, thế nhưng
thân lão mang trọng thương, làm sao có thể là đối thủ của đám người kia
được.
Bạn đang đọc bộ truyện Mộng Giang Hồ tại truyen35.shop
" Lão phu đứng ở đây cũng dư sức ngăn cản bọn chúng một
hai, các ngươi chỉ để ý chạy trốn, đừng ủy mị như đàn bà nữa, quyết đoán lên." – Dương lão lần nữa nhắc nhở.
Bích Hải Triều cùng Trần
Bạch Hoàng hai mắt nhìn nhau, vẻ mặt cương quyết của Dương lão khiến hai ngươi khó có thể cự tuyệt. Trầm lặng trong nhịp thở, Bích Hải Triều
quyết đoán xách vai Trần Bạch Hoàng rời đi trước.
" Yên tâm! Lão phu theo sát phía sau các ngươi ngay thôi." – Dương lão lạnh nhạt nói.
Bóng lưng Bích Hải Triều cùng Trần Bạch Hoàng dần khuất sau tán trúc, chỉ
còn lại mình Dương lão đầu ở lại dưới mặt đất, không hề có một chút gợn
song trên nét mặt, dáng vẻ thờ ơ lạnh nhạt nhìn về phía đám cao thủ đang đuổi giết đằng sau. Mắt thấy đám người đã ở trước mặt, ánh mắt lão nhân trở nên lăng lệ ác liệt, lão lầm bầm trong mồm:
" Hổ không rừng
các ngươi lại tưởng rừng xanh vô chủ sao? Đã vậy lão phu sẽ cho ngươi
kiến thức lại một chút Ma Trảo Long Thánh một thời."
Lời dứt,
Dương lão chợt trợn mắt, hai hàm răng nghiến chặt vào nhau, huyết khí
toàn thân sôi trào, làn da lão nhân vốn luôn nhợt nhạt bỗng trở nên đậm
màu máu huyết. Nội công chân khí của lão nhân di động khắp các kinh
mạch, cơ bắp dường như được phép tiên hóa phép, trở nên vô cùng cường
tráng, vóc dáng lão nhân giống như quay về thời kỳ đỉnh phong sung mãn
nhất.
Lúc này, Dương lão toàn thân toát lên cỗ khí thế hung ác
dữ tợn, nét mặt lão giống như đang muốn ăn tươi nuốt sống kẻ khác, khiến cho người đối diện cảm thấy bị đè ép khó thở.
Đám cao thủ Bích U Cung cùng Nghị Ma Đường vừa hay đuổi đến nơi Dương lão đang đứng chờ
sẵn, mắt nhìn thấy sự thay đổi trên thân thể Dương lão đầu, kẻ nào kẻ
nấy đều ngưng trọng, lộ ra dáng vẻ cẩn thận đối đãi.
Liễu Thiên
Hộ quan sát xung quanh, không thấy bóng dáng của Bích Hải Triều lẫn Trần Bạch Hoàng đâu, y lập tức hiểu ra vấn đề, bèn lạnh giọng nói: " Sư
huynh là muốn cản chân chúng ta cho hai tên tiểu tử kia chạy sao? Thế
thì không khỏi quá ngây thơ."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!