Âm thanh vang vọng trúc lâm, như tiếng chuông đồng rền vang bên tai đám
cao thủ Bích U Cung cùng Nghị Ma Đường. Khỏi phải nói, ai cũng hiểu được người mới đến là cao thủ mạnh mẽ bậc nào, bởi vì tụ khí truyền âm đòi
hỏi nội công chân khí phải rất mạnh mẽ. Ánh mắt đám người Liễu
Thiên Hộ lúc này lộ ra thần sắc kiêng kỵ, cao thủ mới đến này tuy lời
nói mang địch ý với Dương Vân Châu, thế nhưng ai biết lời hắn nói là
thật hay giả, dù sao tấm gương của Vạn Lâm Hùng còn đấy. Đợi một
khắc mà chưa thấy thần bí nhân xuất hiện, Liễu Thiên Hộ lạnh giọng nói: " Các hạ là người phương nào giả thần giả quỷ? Vì sao không dám ra mặt?" Đáp lại lời Hắc Ưng Vương chỉ là một tiếng hừ lạnh khinh thường: " Hừ! Liễu Thiên Hộ ngươi còn chưa đủ phân lượng nói chuyện với lão tử." Tiếng nói vừa dứt, một cỗ khí phong cương mãnh thổi về phía đám cao thủ hai
phái, làm đống tre trúc vốn đổ nát lúc trước bay loạn tứ tung. Khi đám
người còn đang loay hoay chống đỡ cơn gió bụi, Liễu Thiên Hộ cùng Ngô
Đồng lão lờ mờ nhìn ra trong làn bụi một bóng người đã đứng trước mặt họ từ bao giờ. Bụi dần tản ra, Liễu Thiên Hộ liền nhìn rõ nhân diện người trước mặt mình là ai. Đó là một lão giả thân thể to lớn tráng
kiện, mặc trường bào màu tro, dáng vẻ oai vệ như mãnh hổ khán muôn loài. Lão nhân mang nét mặt cương nghị chính trực, đôi mắt sáng quắc như hằng tinh, khí thế bất phàm của lão được tô điểm thêm bởi bộ mày râu rậm rạp cùng mái tóc dài ngả màu sương khói, khiến cho người bên cạnh cảm giác
như đang đứng trước một tòa thần sơn trụ trời. Cả Liễu Thiên Hộ
cùng Ngô Đồng lão đều lộ ra thần sắc kiêng kỵ, bởi vì lão giả trước mặt
hai người là kẻ mà không một ai muốn gây sự nhất ở chín xứ Cửu Địa này,
Thái Bình Sơn đại trưởng lão, 'Cuồng Nhân' Nhuận Hoành Thổ. Dương lão đương nhiên biết Nhuận Hoành Thổ vì sao mà đến, thế nhưng là lão
không hề nguyện ý chấp nhận sự có mặt của tử địch một thời ở đây. Dương
Vân Châu nén cơn đau trong người, gào lên: " Con mẹ nó! Lão phu từ lúc nào cần Nhuận chó điên ngươi già mồm hộ vậy."
Bạn đang đọc bộ truyện Mộng Giang Hồ tại truyen35.shop
" Con mẹ nó! Thái Thanh Thản lão chết dẫm." Nhuận Hoành Thổ vội liếc về phía Dương Vân Châu, vội nói nhỏ: " Om sòm cái gì om sòm!"… Liễu Thiên Hộ vẻ mặt ngưng trọng, cố giữ bình tĩnh, lạnh nhạt nói: " Nhuận
Hoành Thổ! Đây là việc riêng của Nghị Ma Đường, ngươi đừng có xía vào." Nhuận Hoành Thổ cười lớn: " Trò đùa! Ân oán giữa lão tử và Dương Vân Châu chỉ một lời nói của ngươi là xong sao? Lại nói, ta nhớ rằng năm đó chính là các ngươi hèn nhát sợ Long Quốc trả thù nên đã đối ngoại tuyên bố trục
xuất Dương lão quỷ ra khỏi môn hộ rồi cơ mà? Sao bây giờ lại già mồm bảo là nội bộ Nghị Ma Đường. Ha ha ha." " Ngươi…" – Liễu Thiên Hộ tức điên người, không nói nên lời. Thực tế lời Nhuận Hoành Thổ không hề sai một chút nào, chuyện năm đó một
phần cũng là Nghị Ma Đường lo lắng bị liên lụy bởi hành động của Dương
Vân Châu, nên mới mượn gió bẻ măng, hãm hại vị công thần này. Chỉ là lời này qua miệng Nhuận Hoành Thổ có đôi chút khó nghe, bởi vì nó lột tả sự thật trần truồng mà không ai trong Nghị Ma Đường muốn nhắc đến. Ngô Đồng lão ngược lại không quá để tâm đến chuyện lý sự với Nhuận Hoành
Thổ, bởi vì bà hiểu rõ đối phương là người như thế nào. Nếu Nhuận Hoành
Thổ là người thích nghe lý lẽ thì người thiên hạ đã không gọi lão là
Cuồng Nhân. Cuồng Nhân không quan tâm lý lẽ, cũng chẳng quan tâm
xuất thân, chỉ để ý bản tâm của mình, Nhuận Hoành Thổ chính là người như vậy, huống hồ lão nhân cũng là kình thiên chi trụ của Thái Bình Sơn,
thiên hạ đệ nhất cuồng môn.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!