Lúc này đám người Ly Xứ bị trói gần đó song khó có thể nhìn rõ bóng
trắng mờ ảo kia, chỉ thấy người này toàn thân mặc một thân tuyết bào
trắng tinh, lại khoác thêm áo choàng dài cũng một màu bạch vân, thân
hình sáu thước cao lớn cân đối như tượng thần. Y có mái tóc dài đã được
búi tết gọn gàng, thế nhưng đuôi tóc vẫn thả xuống đến ngang hông. Mặc
dù nhân diện chưa tỏ, thế nhưng nam tử tuyết bào vẫn lộ ra một vẻ khí độ hư hư thực thực, nho nhã bất phàm, khiến cho người xung quanh cảm thấy y lúc thì là một bộ dáng phong thái thần tiên thoát tục bễ nghễ nhìn
thiên hạ, lúc thì lại như một cỗ u hồn lạnh lẽo đến dọa người, khó mà
phân biệt.
Thời khắc này, nam tử tuyết bào không thèm để ý đến
mấy tên cướp xung quanh, y chỉ tay điểm nhẹ, một luồng kình khí chặt đứt dây thừng quấn quanh người Tàn Kiếm, đồng thời một cỗ khí lực tràn trề
sinh cơ truyền vào người họ Trần kiếm khách, khiến cơ thể hắn khoan
khoái lạ thường.
Mắt nhìn thấy kẻ lạ mặt không thèm để ý địa vị
chủ khách, tùy tiện giải khai trói buộc trên người Tàn Kiếm, Kỷ Âm
Nguyệt lạnh giọng quát lớn:
" Tên kia! Ngươi là ai? Cớ gì phá hỏng chuyện tốt của chúng ta?"
Thấy tiểu muội quá cả gan, Kỷ Kinh Dương vội vã đưa tay chặn lại lời nàng, sau đó liền nói:
" Không biết tôn huynh đây xưng hô thế nào?"
Bóng người áo trắng nghe vậy cũng không quay đầu lại, chỉ lạnh nhạt trả lời: " Ngươi còn chưa có tư cách biết?"
Nghe lời vậy, đám người Du Thiên Bang sắc mặt trầm tới cực điểm, đây rõ ràng là khinh người quá đáng, đối phương tuy có thể là tuyệt thế cao thủ,
nhưng Du Thiên Bang cũng không dễ dàng để người khi nhục như vậy.
" Chúng ta Du Thiên Bang tuy chẳng phải đại môn đại phái gì, thế nhưng
quy củ vẫn là có. Tôn huynh đây hành động như vậy không khỏi quá tùy
tiện?" – Kỷ Kinh Dương lại nói tiếp.
" Tùy tiện sao? Ta thuận
tiện đến gặp mặt huynh đệ của ta, vậy là tùy tiện với các ngươi sao?" –
nam tử kia hỏi vặn lại – " Du Thiên Bang ta cũng là lần đầu nghe tên.
Lại nói! Dạo gần đây thiên hạ quả là đẻ ra thật nhiều a miêu a cẩu thích lập môn lập phái. Du Thiên Bang này hẳn là một trong a."
Đúng lúc này, Kỷ Âm Nguyệt từ phía sau đại ca mình, bất ngờ bắn ra một viên
cầu to gần bằng quả trứng gà về phía nam tử áo trắng. Nam tử áo trắng
dường như cũng phát giác được ra, song không có thèm để tâm, mặc kệ viên cầu lao về phía mình.
Được một đoạn, viên cầu lập tức nổ ra, một luồng khí màu xám bao phủ xung quanh thân thể nam tử tuyết bào.
Nhìn thấy vậy, Tàn Kiếm vốn đang lúi húi cởi trói cho đám người thương đoàn Ly Xứ lập tức cả kinh, vội nói:
" Đại ca cẩn thận! Đó là Nhuyễn Cốt Hương."
Trái ngược với vẻ khẩn trương của họ Trần kiếm khách, đám người Du Thiên
Bang cười hả hê, Kỷ Âm Nguyệt cười lớn: " Đã muộn! Tuyệt thế cao thủ thì thế nào? Không phải vẫn bị bổn cô nương dễ dàng đắc thủ hay sao, ha ha
ha. Hôm nay thật quá phấn khích, không ngờ bổn tiểu thư không hề tốn
chút sức chân tay nào liền có thể hạ một vị tuyệt thế cao thủ, ha ha
ha."
Tất cả toán cướp đều gật đầu cười tán thưởng, duy chỉ có Kỷ
Kinh Dương là không có cười, vì hắn cảm giác có gì đó không đúng. Mặc dù vừa rồi Kỷ Âm Nguyệt hành động có chút vội, song y cũng không có cản,
cái này chứng tỏ y đã có tâm khống chế người này, chỉ là tên tướng cướp
luôn cảm thấy có một dự cảm xấu không hiểu thấu.
Bạn đang đọc bộ truyện Mộng Giang Hồ tại truyen35.shop
Đỗ Hùng cùng Mộc Thù Nhi vốn vừa được cởi trói, thấy cảnh này lập tức đắng chát nói:
" Xong! Triệt để xong! Vị huynh đệ này của Trần tráng sĩ không khỏi quá chủ quan."
Tàn Kiếm cũng rất lo lắng, y mặc dù biết đại ca của mình lợi hại, thế nhưng Nhuyễn Cốt Hương cũng không phải độc dược bình thường trên giang hồ,
cho dù là người có nội công thượng thừa đạt cảnh giới đăng phong tạo cực cũng phải kiêng dè không thôi. Nhìn lại tình cảnh lúc này của mình, họ
Trần kiếm khách cũng là đau đầu. Kỳ thực vừa rồi nam tử kia truyền công
giúp hắn một chút công lực, nhưng cũng không đủ để hắn có thể tự tin
giết ra ngoài như vậy...
Khói xám nhanh chóng tản đi, nam tử kia
lần nữa lộ ra, mặt mày chẳng đổi sắc, toàn thân vẫn không hề có dấu hiệu nào suy yếu. Thực tế, khói độc kia chưa kịp thâm nhập thân thể liền bị y điều động chân khí dễ dàng hóa giải.
Mặc dù bị tập kích bất
ngờ, song y cũng không có để ở trong lòng. Trong suy nghĩ của nam tử
tuyết bào, y cảm thấy đám người kia cùng thường nhân một dạng, không cần để tâm. Chỉ là sau khi chứng kiến biểu cảm của mọi người xung quanh,
nam tử tuyết bào cất giọng tràn ngập khó hiểu:
" Nhuyễn Cốt Hương? Cái này lại là cái gì trò đùa?"
" Trần Nguyên Hồng! Ngươi va chạm đủ loại người, kiến thức qua đủ mọi
việc, lại như thế nào bị đám a miêu a cẩu này lừa qua vậy? Những năm nay chẳng lẽ ngươi đã sống uổng?"
Bị trách mắng, Tàn Kiếm cũng là xấu hổ lấy tay xoa mũi, vị đại ca này cũng không có cho hắn giữ thể diện tí nào a.
" Cái gọi là Nhuyễn Cốt Hương này chỉ là tán lực dược thường thường, vậy
mà lại có thể dọa các ngươi sợ như vậy? Kỳ lạ, thiên hạ từ khi nào lại
mê muội đến như vậy?"
Nghe thấy lời của nam tử tuyết bào, đám
người Du Thiên Bang mặt mày cau có. Kẻ này tà môn đến cực điểm, hít một
lượng lớn cái gọi là Nhuyễn Cốt Hương mà như cũ không có ảnh hưởng gì,
lại còn có thể khám phá ra thật giả trong độc dược, đây là quái sự bực
nào.
Kỷ Âm Nguyệt vẫn không chịu tin, lớn miệng cãi: " Nói láo!
Đây chính là Nhuyễn Cốt Hương bổn cô nương đích thân thu mua tại Thương
Lộ Phủ, làm sao có thể là tán lực dược thông thường được."
Thế
nhưng là đám người xung quanh vẫn nhìn nàng với thái độ bán tín bán
nghi, ngay cả đại ca Kỷ Kinh Dương của nàng cũng vậy, chỉ là họ không có nói ra. Thực tế đến cả bản thân những người Ly Xứ nhiễm độc lúc này
cũng đặt ra thắc mắc, nếu độc dược này thật sự là Nhuyễn Cốt Hương hung
danh đỉnh đỉnh kia thì hẳn họ đã đau đớn quằn quại từ nãy rồi, vì cớ gì
chỉ thấy khí lực suy giảm mà không thấy đau đớn.
Kỷ Kinh Dương
mặt mày đen lại, y là người nhanh nhạy, lập tức hiểu ra vấn đề, cái này
rõ ràng một điều rằng em gái y tuổi đời còn non nớt, dễ dàng bị đám gian thương ma đạo kia gạt qua. Cái gọi là Nhuyễn Cốt Hương thì ra cũng chỉ
là hàng giả. Họ Kỷ ngẫm lại càng thấy khí, Thương Lộ Phủ thế nhưng là
một trong Tam Cung Ngũ Phủ của Nghị Ma Đường, nơi nào có kẻ buôn bán
hiền lành cơ chứ…
Trần Nguyễn Hồng như chút được gánh nặng, nhưng như cũ trong người vẫn còn cảm giác suy yếu, vì vậy vội vã liền hỏi:
" Đại ca! Thế nhưng là ta cùng chư vị ở đây như cũ vẫn cảm thấy khí lực hư nhược."
Nam tử tuyết bào nhìn cũng không thèm nhìn hắn lấy một chút, lặng lẽ chậm
rãi bước ngang qua họ Trần kiếm khách, hướng về phía mép nước Tương
Giang. Y thả chậm giọng nói, lạnh nhạt trả lời:
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!