Trời đã tảng sáng, nơi chân trời phương đông, một vầng thái dương vĩ
ngạn chậm rãi lóe rạng, xua tan đi bóng đêm đang che phủ khắp mảnh thiên địa này. Hôm nay chính là ngày đầu tiên của mùa thu, khí trời đã không
còn duy trì cái tiết trời oi ả khô hạn như thuở chính hạ. Ánh bình minh
theo chân gió thu lướt qua hai bên bờ Tương Giang, mang theo cỗ khí tràn trề sinh cơ chạm nhẹ lên thân thể vạn vật sinh linh nơi đây, dâng lên
nhiệt huyết trong cơ thể bất kể là người hay là vật. Không
gianbốn phía chỉ có tiếng thu phong lặng lẽ trên thảo nguyên, tiếng lá
cây xào xạc, tiếng sóng nước Tương Giang lững lờ chảy, tiếng chim muông
gọi đàn tỉnh giấc. Trên trời cao nơi phương xa, từng đàn thiên cầm vội
vã cất cánh rời ổ tạm, tiếp tục cuộc hành trình về phương nam, hòng kịp
chạy trốn mùa đông sắp tới gần. Dường như lo sợ ánh sáng bình minh kia
đuổi kịp tốc độ song vũ, từng đàn chim đều mải miết hối hả duy trì trật
tự một mực bay đi. Vật cùng cảnh đều đẹp như họa, dường như thiên địa đang ưu ái cho mảnh thời không này nét hùng vĩ mà bình yên, khiến
cho lòng người không khỏi bồi hồi, xao xuyến. Chỉ là tại thời điểm này
này, ánh sáng rạng đông cùng những thanh âm bình yên kia lại không thể
nào xua tan hết sợ hãi trong lòng của một vài kẻ khờ dại ngây ngô… Thời khắc này, hai huynh muội họ Kỷ đã triệt để tuyệt vọng, ngây ngốc tại
chỗ, ánh mắt trân trân nhìn ngọc nhan của nam tử áo trắng tuyết bào lộ
diện trong nắng sớm. Kỳ nam tử danh xưng U Hồn Lang Quân lúc này triệt
để lộ ra toàn bộ nhân diện cùng dáng hình trước mắt mọi người. Dưới ánh
sáng mặt trời, y lộ ra là một nam tử trung niên, tuổi tác có lẽ mới
ngoài bốn mươi. Không còn hình ảnh mờ ảo như u linh, cũng chẳng
còn bộ dáng cô tịch như lúc mới xuất hiện, U Hồn Lang Quân toàn thân vẫn toát lên một vẻ phong hoa tuyệt đại, ngọc nhan tuấn mỹ đến độ không có
câu từ nào có thể tả hết. Mặc dù diện mạo kia đã xuất hiện nét thời gian cùng chứa chấp bao điểm ưu phiền, thế nhưng như cũ vẫn khiến cho mọi
người xung quanh điên đảo thần hồn, cho dù là thiếu nữ tuổi mười tám đôi mươi hay là phụ nhân đã có chồng cũng đều ngây ngất lưu luyến, về phần
nam tử có mặt nơi đây cũng là bốc lên một cỗ ghen tỵ khó hiểu. U
Hồn Long Quân mắt phượng mày ngài, mũi cao thẳng tắp, quai hàm rộng vừa
phải, ria mép râu dê cắt tỉa gọn gàng, càng nhìn càng khiến người tin
tưởng rằng ngũ quan của y đã cân đối đến mức độ không thể cân đối hơn,
tựa như mỗi đường nét đều là dùng khuôn vàng thước ngọc ra đo đếm, tạc
thành. Chỉ là thiên địa luân chuyển, người cũng không ngoại lệ, nơi vầng trán rộng cùng khóe mắt phượng của nam tử cũng không chống lại được tuế nguyệt phong sương, đã bắt đầu xuất hiện những nếp nhăn của thời gian
vô tình. Thế nhưng là, điểm đáng nói nhất trên mỹ cảnh nhân gian trước mặt đám người Đỗ Hùng cùng huynh đệ họ Kỷ chính là ánh mắt của
người kia, ánh mắt như thâm uyên vô tận, chất chứa bao điều chưa tỏ trên đời. Thoạt nhìn, nhãn thần U Hồn Lang Quân lộ ra lãnh ngạo vô tình,
song nếu như nhìn sâu hơn sẽ thấy được nỗi u sầu thăm thẳm nơi đáy mắt
của y, tựa như sự có mặt của vị lang quân giữa nhân gian này chính là
một hồi bất hạnh không hồi kết đày đọa tâm hồn hắn, vĩnh viễn không thể
xóa nhòa… Mộc Thù Nhi dù đứng ở một bên, tuy không thể chính diện quan sát toàn bộ khuôn mặt, chỉ có thể nhìn ngắm góc nghiêng của U Hồn
Lang Quân, thế nhưng nữ nhân như cũ trong lòng bồi hồi xao xuyến, trái
tim loạn nhịp không ngừng. Nàng mím môi nhìn về phía lang quân Đỗ Hùng ở bên cạnh, sau đó lại hướng ánh mắt về nơi kỳ nam tử kia đứng, không
khỏi thở dài mà cảm thán: " Vị này dù đã là trung niên nhân, thế
nhưng như cũ vẫn toát lên một vẻ siêu nhiên thoát tục tựa trích tiên
vậy, khiến cho tâm người không khỏi run rẩy xúc động. Chẳng lẽ đây thực
sự là U Hồn Lang Quân, người được phong là một trong nhân gian mỹ cảnh
mà thế nhân thường nói kia ư?"
Bạn đang đọc bộ truyện Mộng Giang Hồ tại truyen35.shop
Đỗ Hùng cũng không để ý tâm tư ái
thê của mình, tâm trạng y rất là bối rối, trong lòng y là một cỗ cảm
giác kính ngưỡng cùng hâm mộ, y chỉ nuốt nước bọt cảm thán: " 'Nam nhân
ước Tịnh Nghi, nữ nhi vọng U Hồn', U Hồn Lang Quân quả không hổ danh là
kỳ nam tử một thời. Ta vốn cho là người đời phô trương, nào ngờ hôm nay
được diện khán phong thái này mới biết thì ra bản thân ta trước giờ hóa
ra quá xem thường lời thiên hạ, chỉ là ếch ngồi đáy giếng mà thôi." Tàn Kiếm ở một bên cười lạnh nói: " Các ngươi nếu như gặp hắn thời thanh
niên, có lẽ thần hồn đảo điên, tâm trí bất ổn đến rối tinh rối mù. Ông
giời! Rõ ràng là người cũng không thể thắng nổi thời gian, diện mạo lão
đại cũng xuống cấp một chút rồi." … ……………….. Tại thời điểm này, dường như tất cả mọi người đều bị ngọc nhan U Hồn Lang Quân làm
cho mất tỉnh táo, quên hết đi sự việc trước mặt, thế nhưng U Hồn Lang
Quân không có quên. Nam tử tuyết bào nhướng mày nhìn về phía vầng thái
dương, ánh mắt mang tư vị phức tạp. Nam tử ý thức được vừa rồi bản thân
có lẽ đã lo chuyện bao đồng, sự việc vừa rồi cũng không đến mức phải ra
tay nặng như vậy, chỉ là y cũng minh bạch được tâm tình bản thân vừa rồi có chút bất ổn, không kiểm soát được cảm xúc. U Hồn Lang Quân
trong lòng nghĩ thầm: " Đã qua bao nhiêu năm rồi mà hành động của ta vậy mà vẫn như cũ có chút bốc đồng. Chẳng lẽ tâm ta thực sự mãi mãi không
thể nào thanh tịnh được ư?" Được một khắc, nam tử tuyết bào thôi nghĩ vẩn vơ, y đưa cái nhìn đầy vô tình lướt trên huynh muội Kỷ Kinh
Dương, y đã im lặng được vài nhịp thở, cũng chưa nói cái gì, bởi vì nhìn thấy cảnh tượng Kỷ Âm Nguyệt nâng đỡ Kỹ Kinh Dương gợi lại sâu thẳm
trong ký ức U Hồn Lang Quân hình ảnh vô lực tang thương của y ngày nào. Kỷ Kinh Dương còn chút hơi tàn, cũng không biết liệu có thể sống thêm được mấy khắc. Nhìn sang bộ dáng si ngốc của muội muội, nơi tròng mắt tên
tướng cướp hơi đỏ. Kỷ Kinh Dương cố gắng gượng dậy khỏi người muội muội. Chật vật một hồi, y mới lật được người lại, quỳ xuống hướng đầu về phía U Hồn Lang Quân. Họ Kỷ hấp khí, cố lấy ra lời trôi chảy nhất, khẩn
khoản cầu xin: " U Hồn… đại hiệp! Là tiểu nhân ngu muội… vô ý đắc tội đại hiệp. Mạng của huynh đệ Du Thiên Bang cùng tiểu nhân hôm nay
coi như là đền tội, chết cũng không sai. Chúng ta cũng sẽ không chậm trễ mà giao ra thuốc giải cho mọi người. Chỉ là tiện muội còn nhỏ tuổi,
tiểu nhân cầu xin đại hiệp rủ lòng thương hại mà tha chết cho tiện
muội."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!