Phía đông Tương Giang là một thảo nguyên vô cùng rộng lớn, so với Đại
Chấn Bình Nguyên cũng không kém bao nhiêu, tên là Hỏa Hải Xích Hoàng
Thu, là vùng thiên địa bao la của một loài dị cỏ thân lớn kỳ danh Xích
Hoàng Thu, cỏ này có đặc trưng là mỗi độ thu sang đều đổi sang màu đỏ
vàng như ánh lửa, khiến cho cả một vùng thảo nguyên hóa hỏa hải, vì vậy
nơi đây mới có danh xưng như vậy.
Phương xa, nơi cuối chân trời
lúc này, thái dương dần đổ về tây, sắc hoàng hôn chậm rãi lướt nhẹ trên
từng triền đồi thấp, chạy qua từng mảng bình địa nhỏ, hòa cùng sắc màu
lửa hồng của Xích Hoàng Thu, tạo nên một bức tranh thiên địa kỳ vĩ mê
đắm lòng người.
Bên dưới triền đồi ngập tràn cây cỏ màu hỏa diễm, xuất hiện một thiếu niên đầu đội nón trúc, quần áo màu chàm đã cũ, trên vai phủ xuống một đầu ô nha nhỏ đang dùng mỏ dọn lông đen, hai tay y
quấn vải mảnh, chân đi giày cỏ, không ngừng tiến về phía trung tâm hỏa
hải. Thiếu niên không là ai khác, chính là Trần Bạch Hoàng.
Đã
nhiều ngày lang thang, rốt cục Trần Bạch Hoàng chỉ còn cách Bát Vương
Thành một đoạn thảo nguyên này mà thôi. Chứng kiến bức họa đồ sinh động
trước mắt khiến cho thiếu niên tâm thần phấn chấn khoan khoái, không
khỏi thốt lên: " Hoàng hôn trên Hỏa Hải Xích Hoàng Thu! Thật không ngờ
thiên địa lại có mỹ cảnh như vậy!".
Tiểu Ô trên vai cất cánh rời
khỏi bờ vai thiếu niên, phấn khích bay lượn tại đầu ngọn gió. Trước mỹ
cảnh như vậy, dẫu người hay vật cũng không khỏi hưng phấn dị thường.
Trần Bạch Hoàng tay chân rẽ lối chìm vào hỏa hải, Xích Hoàng Thảo che đến
quá ngực thiếu niên, thế nhưng thảo diệp lại mềm mại như nhung, không có nửa điểm khiến xúc giác thiếu niên cảm thấy khó chịu thô ráp.
" A A A A A! Đẹp… đẹp quá." – Trần Bạch Hoàng thích thú rộng miệng gào lớn.
Ngây ngốc một hồi, thiếu niên nhanh chóng thu lại dáng cười, da mặt thẹn đỏ, có chút xấu hổ, cảm thấy mình quá hưng phấn rồi.
Nhìn về Tiểu Ô ở đỉnh đầu, Trần Bạch Hoàng tưởng tượng rằng hắn nếu có thể
tự do bay lượn như tiểu ô nha thì hay biết mấy, lúc đấy hắn có thể dễ
dàng thu vào tầm mắt hết thảy mỹ cảnh, dễ dàng tận hưởng thiên địa nhân
gian với góc nhìn rộng rãi nhất, có thể trọn vẹn trải nghiệm đủ sự hân
hoan cùng ưa thích kia…
Mắt thấy Tiểu Ô bay vượt lên trước, khuất sau triền đồi trước mặt, Trần Bạch Hoàng cũng không hề có nửa điểm lo
lắng, thế nhưng vẫn là vội vàng chạy theo, ý định bắt kịp quạ nhỏ kia.
Chân khí điều động, từng bước từng bước của thiếu niên như bay, cơ hồ không
hề chạm đất, tựa như đang thi triển khinh công một dạng. Trong lòng
thiếu niên đương nhiên vẫn luôn nhớ kỹ lời dạy của Dương lão: " Đi đường cũng là luyện võ, luyện lực, luyện tâm cùng luyện trí. Từng bước so
từng bước cần mạnh mẽ và dứt khoát hơn, thân thể điều tức không được
loạn, trí lực cũng không được nửa điểm lơ là sơ hở. Địa thế càng cao
càng khó đi, càng cần bỏ ra nhiều lực lượng hơn, tâm càng cần trầm ổn
hơn, và không được có nửa điểm ý nghĩ bỏ cuộc."
Bạn đang đọc bộ truyện Mộng Giang Hồ tại truyen35.shop
Trần Bạch Hoàng
cũng là người chịu khổ chịu khó đã quen, hắn không sợ sườn đồi dốc cùng
cỏ cây bụi rậm cản lại cước bộ, thân hình vẫn như phi điểu tiến về phía
trước.
Đến đỉnh đồi, thiếu niên từ tốn dừng lại, tại trong tầm
mắt Trần Bạch Hoàng lúc này không chỉ có riêng một mình Tiểu Ô đang bay
lượn mà còn trông thấy một bóng cây cổ thụ chơ vơ trên một gò đất như
đảo nhỏ giữa Hỏa Hải Xích Hoàng Thảo, tựa như thần thụ giữa biển lửa bao la vậy.
Trần Bạch Hoàng hơi nheo mắt, vậy mà xuất hiện một cây cổ thụ cô đơn giữa bao la thiên địa này.
Thiếu niên mắt tinh, hắn nhìn thấy dường như dưới tán cổ thụ kia còn có hai
người đầu trọc, trong tâm lộ ra ngoài ý muốn: " Vậy mà lại gặp lại hai
người nọ."…
...
Dưới gốc cổ thụ lá đỏ, một vị lão hòa
thượng khoác một thân tăng bào cùng cà sa màu trắng, bộ dáng tiên phong
đạo cốt đang nhập tọa thiền định. Ở một bên, một chú tiểu chạy quanh gốc cây nghịch ngợm, hết chọc ghẹo ong bướm lại đùa nghịch lá khô làm trâu
làm nghé, cơ hồ không thể ngồi im một chỗ.
Hai thầy trò này không hề xa lạ với Trần Bạch Hoàng, chính là Phổ Đức Thánh Tăng và Tuệ An tiểu hòa thượng.
Tiểu hòa thượng vốn đang mải mê bắt bướm, chợt nghe thấy tiếng quạ kêu 'nha
nha', y liền hiếu kỳ nhìn về phương hướng âm thanh phát ra. Kỳ thực nơi
hoang vu này tiếng chim muông cũng không có gì là lạ, chỉ là chú tiểu tò mò mà thôi.
Mắt nhìn thấy một con ô nha bay về phía một thiếu niên đang đứng giữa triền đồi, chú tiểu không khỏi vui mừng, lớn tiếng gọi:
" Trần Bạch Hoàng! Là tiểu tăng Tuệ An đây. Đến đây a… Mau đến đây a."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!