TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN

Mộng Giang Hồ

Chương 83: 'Độc Bộ Cô Tinh'


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Ánh chiều tà dần lẩn khuất để nhường lại chỗ cho bóng đêm vô tận. Thế nhưng mặc cho màn đêm buông xuống, một đoàn người ngựa vẫn lầm lũi băng qua Hỏa Hải Xích Hoàng Thu, tiến về phía đông…

Lúc này, giữa đoàn người ngựa, bên trong một chiếc xe bò kéo thật lớn, một âm thanh già nua cất lên: " Xin thứ lỗi cho sự đường đột này! Lão hủ có chút lo trước lo sau, mạo muội dùng quẻ bói thấy được thầy trò thánh tăng mang phúc khí trên người, vì thế mong muốn cho lũ tiểu bối trong nhà dính tí phúc phần để một đường thuận lợi."

Phổ Đức Thánh Tăng vội vàng đáp lời: " Quỳ lão thí chủ chớ bận lòng. Chuyện này bần tăng cũng phải đa tạ chư vị thí chủ mở lòng giúp đỡ, đưa chúng ta một đoạn đường."

Tiểu hòa thượng Tuệ An đưa ánh mắt tò mò nhìn về phía bà lão trước mặt, trong lòng sinh ra hoài nghi. Bà lão trước mặt chú tiểu thần bí vô cùng, từ lúc ba thầy trò hắn tiến nhập đoàn người, chỉ có một mình bà lão đưa lời cất tiếng, mà mỗi lần đều nói ra những lời mờ mịt, khiến cho hài tử như hắn khó có thể hiểu. Mặc dù bản thân là như vậy, thế nhưng chú tiểu thấy sư phụ mình không có nửa điểm bối rối, rõ ràng rằng lão hòa thượng hiểu được thâm ý trong lời bà lão.

" Quỳ thí chủ quả là kỳ tài thần cơ diệu toán hiếm có trên đời, khó có thể tưởng tượng được thí chủ lại không có tiếng tăm gì trên giang hồ nhiều năm qua. " – Phổ Đức Thánh Tăng chậm rãi vuốt râu, cười nói.

Quỳ lão cười móm mém, đáp: " Ta nghe nói người tu hành thường không hỏi sự đời, nhưng Thánh Tăng có vẻ là người quan tâm chuyện thế tục."

Lão hòa thượng nghe vậy chỉ lắc đầu cười nhạt: " Tâm không tịnh, khó tu hành. Bần tăng cũng chẳng phải Thánh Tăng gì cho cam, chỉ là một lão phật tử còn vương vấn một vài chuyện trên thế gian này."…

Hai vị lão niên trò chuyện có trước có sau, duy trì một bầu không khí hòa ái khiến cho đám tiểu bối trong thương đoàn cảm thấy vô cùng thoải mái.

Trần Bạch Hoàng lúc này im lặng ngồi yên ở một góc xe, quan sát một hồi thấy mọi người có vẻ không đả động gì đến mình, hắn cũng không có ý làm phiền thêm. Thiếu niên đã dần quen với hành động vô tư hào sảng của đám người Ly Xứ này, bởi vì theo như hắn thấy, dường như còn có vài người mặc trang phục không giống thương đoàn này những vẫn có thể cười nói vui vẻ trong đoàn. Rõ ràng thiếu niên cũng không phải là khách quá giang duy nhất ở đây.

Đúng lúc này, bóng tối đã hoàn toàn bao phủ bốn phía, một cơn mưa bất ngờ xuất hiện khiến thương đoàn buộc phải dừng lại cắm trại giữa Hỏa Hải.

Cơn mưa bất chợt đến thật nhanh, không hề có dấu hiệu trước, Trần Bạch Hoàng tự nhiên là thấy phiền. Mưa trên Hỏa Hải sẽ khiến đường đi lầy lội khó đi hơn nhiều, cái này rõ ràng sẽ cản lại tốc độ cước bộ của thương đoàn.

Lúc này, vốn đang vui vẻ trò chuyện với Phổ Đức Thánh Tăng, Quỳ lão bỗng nhiên dừng lại câu chuyện, ánh mắt chẳng hiểu là do vô tình hay cố ý rơi tại trên người thiếu niên họ Trần, lộ ra vẻ thâm thúy.

Vốn là lúc đầu quẻ bói của bà lão chỉ tính ra chữ 'cát' trên người ba vị khách, thế nên mới cố ý cho đoàn trưởng là Đỗ Hùng cho mời họ đi cùng đoàn. Trong tâm bà lão cho rằng quẻ 'cát' này là phúc khí trên người thầy trò Phổ Đức Thánh Tăng mang tới, vì thế từ đầu đến cuối không có quá để ý đến Trần Bạch Hoàng. Những tưởng chuyện chẳng có gì, thế nhưng thời khắc ánh mắt bà lão va vào đôi mắt trầm buồn của Trần Bạch Hoàng, bà mới nhận ra thiếu niên trước mặt không phải thứ bà nên chứa chấp, vì vậy thái độ dần thay đổi.

Nếu là bình thường, có lẽ Quỳ lão sẽ không để ý, dù sao dọc đường thương đoàn cũng không thiếu hiểm cảnh chém giết sinh tử cũng như tương ngộ kỳ nhân dị sĩ, thế nhưng những lúc đó lão bà đều đã tính được một chút thiên cơ, tin tưởng sẽ có quý nhân phù trợ, vì thế tâm tịnh không nhiễu. Chỉ là Trần Bạch Hoàng mang lại cho bà lão cảm giác cực kỳ bất an.

Có vẻ không thể giữ được bình tĩnh, Quỳ lão mới trầm giọng lên tiếng: " Chẳng hay vị tiểu hữu này là đệ tử tục gia của Thánh Tăng chăng? Ta nhìn khí vận y cũng không được tốt cho lắm."

Mặc cho trời mưa to lớn bên ngoài, Trần Bạch Hoàng vẫn có thể nghe được âm thanh âm trầm văng vẳng bên tai mình phát ra từ miệng lão bà mặt mũi nhăn nheo kia. Không đợi cho Trần Bạch Hoàng kịp cất tiếng, Phổ Đức Thánh Tăng liền đáp:

" Vị tiểu thí chủ đây là người có duyên gặp mặt với bần tăng, lại tiện đường đi đến đất Bát Vương, vì thế chúng ta tựu chung cũng là người thân thuộc. Mong Quỳ thí chủ cùng mọi người không phiền việc này."

Bạn đang đọc bộ truyện Mộng Giang Hồ tại truyen35.shop

Quỳ lão nhướng mày, bà đương nhiên là nhìn thấy một vài điều gì đó không được tốt trên người Trần Bạch Hoàng, nhưng dù sao Phổ Đức Thánh Tăng cũng đã rào trước đón sau, vì vậy lão bà cũng không muốn tỏ thêm ý kiến gì, chỉ là ánh mắt không được tự nhiên cho lắm.

Trần Bạch Hoàng làm sao có thể bỏ qua được biểu cảm trên khuôn mặt bà lão cho được, hắn tuy tiếp xúc không quá nhiều người, nhưng nhãn lực cũng không phải hạng xoàng, vì thế thiếu niên ngầm hiểu rằng đối phương không có mặn mà với sự có mặt của y cho lắm.

Lúc này, một vị thiếu phụ trẻ tóc tết đuôi sam nhỏ, đeo các loại dây vải đẹp mắt đội mưa bước vào trong xe bò, mang theo sữa nóng cũng như lương khô mời khách. Thiếu phụ không ai khác, chính là Mộc Thù Nhi.

Sau khi nói vài lời lễ phép với thấy trò Phổ Đức Thánh Tăng, nhìn thấy Trần Bạch Hoàng vẫn đang ngồi một góc yên lặng, thiếu phụ mới quay sang che tay nói nhỏ với Quỳ lão điều gì đó, càng khiến cho bà lão híp mắt lộ ra khó hiểu.

Được một khắc, Mộc Thù Nhi mới quay sang nói với Trần Bạch Hoàng:

" Vị tiểu ca này! Sau khi dùng bữa xong phiền đi đến chiếc xe phía sau, có người muốn gặp ngươi."

Nghe thấy lời vậy, Trần Bạch Hoàng nghe vậy lộ ra bất ngờ, từ lúc mới vào y cũng không tiếp xúc với ai, chả lẽ có người nào đó nhận ra thân phận của y.

Thấy người lạ bỗng nhiên hỏi đến Trần Bạch Hoàng, tiểu hòa thượng Tuệ An vội lên tiếng thay y:

" Xin hỏi là ai tìm huynh đệ của ta."

Lời Tuệ An khiến cho bầu không khí càng thêm kì lạ, một vị hòa thượng xưng huynh gọi đệ với một kẻ xa lạ, lại ra vẻ muốn vì người khác phân ưu, điều này đương nhiên khiến Mộc Thù Nhi và Quỳ lão hai mắt nhìn nhau khó hiểu. Nếu không phải biết rõ người xuất gia không nói dối, nếu không 2 người có chết cũng không tin Trần Bạch Hoàng không phải đệ tử tục gia của Phổ Đức Thánh Tăng.

Đương nhiên, Trần Bạch Hoàng cũng vì lời nói của chú tiểu mà cảm thấy ấm áp, ít nhất giữa chốn xa lạ này, hắn không bị coi là kẻ vãng lai cô độc. Thiếu niên đương nhiên hiểu chỉ có người trẻ tuổi ngây thơ như Tuệ An vì chút duyên quen thuộc mới nói lời đó, còn về Phổ Đức Thánh Tăng mặc dù đạo mạo đáng kính, xong ngoại trừ việc liên quan đến an toàn, lão hòa thượng sẽ không lên tiếng xen vào chuyện người khác.

Mộc Thù Nhi sau khi lấy lại sắc mặt, mới mỉm cười nói:

" Tiểu sư phụ yên tâm! Vị tiểu hữu sẽ không gặp bất lợi gì, vì người muốn gặp hắn nhân phẩm cũng là hạng hảo hán kỳ hùng đương thời."

Nghe thấy lời vậy, Tuệ An hòa thượng cũng chỉ nhẹ gật đầu, cũng không nói gì, ánh mắt tươi cười nhìn về phía Trần Bạch Hoàng, ý nói yên tâm có sư phụ của hắn tại, Trần Bạch Hoàng ngươi sẽ không việc gì.

" Đa tạ quý đoàn ban cơm. Sau khi xong xuôi vãn bối sẽ đến gặp người kia ngay, sẽ không dám chậm trễ.".

Mộc Thù Nhi gật đầu mỉm cười hiền lành: " Tốt lắm. Vậy mời chư vị dùng bữa tạm. Thù Nhi cáo lui."



Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Mộng Giang Hồ, truyện Mộng Giang Hồ , đọc truyện Mộng Giang Hồ full , Mộng Giang Hồ full , Mộng Giang Hồ chương mới


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Back To Top