Thấy Trần Bạch Hoàng không chủ động nói gì thêm, Dư Thiên Thu liền đoán
ra một phần tính cách của đối phương. Đang định nói thêm lời gì đó thì
bỗng nhiên con ngươi họ Dư lóe sáng, y cảm nhận một luồng khí tức mạnh
mẽ đang tới gần đám người bọn họ. Ở bên cạnh, đám trẻ Đàm gia cùng Trần
Bạch Hoàng đương nhiên cũng nhận ra sự thay đổi đó.
Một cơn cuồng phong thét gào trên đỉnh đầu đám người Trần Bạch Hoàng, một bóng người
mặc lam bào khinh công vọt qua họ. Đây là một nam tử thân hình tựa thư
sinh, cân đối hài hòa, tay cầm quạt giấy gấp để sau lưng, điệu bộ như
công tử nhà giàu dạo chơi vậy.
Trần Bạch Hoàng không quá khó để
nhận ra đó chính là 'Phong Lưu Kiếm Khách' Âu Dương Vô Tình, người từng
uống rượu với Tuyết Hoa Tiên Tử tại tửu lâu hôm qua. Người như tên,
'Phong Lưu Kiếm Khách' tựa như thần tiên một dạng, thoạt nhìn vô tình vô cảm không nhiễm khói lửa nhân gian, nhân nhan khôi ngô tuấn tú lại đang độ trai trẻ, vì vậy dễ dàng thu hút ánh nhìn nữ tử xung quanh. Có thể
nói, so về vẻ bề ngoài, 'Tàn Kiếm' Trần Nguyên Hồng đúng là xa xa không
theo kịp. Thế nhưng là, ở đời so nam nhi là so thực lực cùng tài năng,
chứ ai lại so cái mã nước sơn bên ngoài bao giờ.
Âu Dương Vô Tình chân đạp sóng nước, hai tay chắp kiếm sau lưng, phong thái thần tiên
thoát tục, dù là đám thiếu niên thiếu nữ như Trần Bạch Hoàng cùng Đàm
Thu Giang ở bên ngoài cũng không khỏi cảm khái ngưỡng mộ.
" Vị 'Phong Lưu Kiếm Khách' này không khỏi quá hớp hồn người." - Dư Thiên Thu không khỏi cười nhạt tán thán.
Thiếu nữ Đàm Thu Giang tò mò, bèn bẽn lẽn hỏi Dư Thiên Thu: " Dư tiên sinh! Vì cớ gì mà hai người này lại đánh nhau?"
Dư Thiên Thu hiếm được một lần người hỏi han, bèn cười đắc ý, sau đó ôn
tồn giảng giải: " Tiểu cô nương đã có nhã hứng, vậy thì Thu ta có ngại
gì. Hai người này hỏi kiếm nhau vì nhiều lý do, mà lý do lớn nhất chính
là kỵ tài nhau. Tàn Kiếm cùng Phong Lưu Kiếm đều là hai cao thủ trong Tứ Xuân Kiếm Khách. Cùng thời nổi danh đương nhiên không muốn yếu thế tại
người. Hơn nữa, họ muốn mượn trận chiến này để đột phá cảnh giới kiếm
thuật, lấy chiến ngộ đạo, từ đó nhất kiếm thành danh, đồng thời đè ép
danh tiếng đối phương xuống dưới mình."
" Một lý do khác, nghe
nói là vì Tàn Kiếm có mối liên quan thần bí đến U Hồn Lang Quân, khiến
nhiều người tò mò. Có lẽ hắn là muốn thách thức Âu Dương Vô Tình, muốn
xem tài y đến đâu mà dám to gan hỏi kiếm U Hồn Lang Quân."
Cô bé
Đàm Ngọc Lâm nghe thấy vậy nửa hiểu nửa không, bèn giật giật tay áo Đàm
Thu Giang, hỏi nhỏ: " Tỷ tỷ! U Hồn Lang Quân là ai, sao cái tên của y
lại đáng sợ như vậy?"
Đàm Thu Giang bèn cười nhỏ đáp: " Chuyện này… khi nào rảnh ta sẽ nói cho muội nghe."
Bạn đang đọc bộ truyện Mộng Giang Hồ tại truyen35.shop
Đàm Thanh Sơn cùng Trần Bạch Xuyên ở bên cạnh cũng đồng thanh đáp:
" Tỷ tỷ! Đệ cũng muốn nghe."
" Ta! Thu Giang tỷ, cả ta nữa."
Đàm Thu Giang mỉm cười, hơi quát nhẹ:" Được rồi, được rồi! Các người đừng
náo, ta sẽ kể sau. Mau nhìn, hai người họ đã đụng mặt nhau rồi."
Dư Thiên Thu chắp tay sau lưng, đứng ở bên cạnh, thấy đám trẻ bởi vì câu
chuyện của mình mà trở nên hưng phấn bèn nở nụ cười đắc ý. Ánh mắt hắn
lấp lóe nhìn về thiếu nữ họ Đàm, sau đó dường như cảm nhận được Trần
Bạch Hoàng ở bên đang nhìn về phía mình, hắn liền quay lại giả vờ cười
nhạt đáp lễ.
Trần Bạch Hoàng đương nhiên là để ý được mọi hành
động của đối phương bên cạnh, song cũng không quan tâm gì nhiều. Thiếu
niên họ Trần lập tức thu hồi ánh mắt, chăm chú nhìn về phía đảo nhỏ giữa đầm, đã thấy hai bên cao thủ sắp chạm mặt nhau…
…
Phong
Lưu Kiếm Khách tựa như đi bộ trên từng nụ cúc hoa, nhẹ nhàng như thanh
phong, khinh công đã ở mức thượng thừa, cũng thuộc dạng cao thủ trên
giang hồ. Cảm nhận được khí tức của đối phương đang đến gần, Tàn Kiếm mở ra nhãn thần, biểu tình lạnh nhạt khó có thể đoán ra suy nghĩ trong
lòng.
Chân đã chạm đất trống, ánh mắt Âu Dương Vô Tình trở nên
sáng ngời. Y mỉm cười nhã nhặn, tay đưa quạt giấy lên trước mặt, ôm
quyền chào hỏi:
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!