Dẫu là hai bên đã nhập cuộc, song Trần Bạch Hoàng một bên vẫn còn băn
khoăn những lời thét gào ban nãy của hai gã kiếm khách. Dường như câu
nói cuối của hai người cũng không ăn nhập với nhau lắm. Ngẫm nghĩ hồi
lâu vẫn không hiểu, Trần Bạch Hoàng rốt cục mỉm cười kín đáo, lắc đầu
trách mình ngu ngốc, để ý đến quá nhiều điều vớ vẩn. Đúng lúc này, dường như thiếu nữ Đàm Thu Giang ở bên cũng có cùng suy nghĩ với Trần Bạch
Hoàng, chỉ là nàng không có lựa chọn trầm mặc mà cất tiếng hỏi Dư Thiên
Thu:
" Dư tiên sinh! Hai người họ vừa rồi lời nói có chút lạ.
Tiểu nữ thấy nội dung lời nói hai người không liên quan với nhau cho
lắm."
" Đàm cô nương có lẽ không biết! Đó gọi là chiêu trò rối loạn nhân tâm
đối phương. Chẳng cần biết thực hư lời nói bản thân ra sao, chỉ cần có
thể khiến cho đối thủ tâm loạn như ma thì đã được coi là nắm một phần cơ hội chiến thắng rồi."
" Lời nói của Tàn Kiếm nghe có vẻ bóng gió về điều gì đó, tựa như có ý thật. Về phần Phong Lưu Kiếm Khách, ta cho
rằng y là đang đánh lạc hướng người xung quanh đây, cũng là để bài trừ
đi ẩn ý chất vấn của đối thủ, khiến đối thủ hơi bất ngờ, lầm vào mịt mù
khó hiểu."
Đàm Thu Giang được chỉ điểm bến mê, ánh mắt lộ ra đăm
chiêu. Im lặng một nhịp, thiếu nữ lộ ra cảm kích, nói: " Thì ra là vậy!
Dư tiên sinh quả là luận sự hơn người, tiểu nữ bái phục."
Dư
Thiên Thu đương nhiên lại được dịp cười đắc ý, song vẫn tỏ ra khiêm tốn, đáp: " Ha ha! Đàm cô nương quá khen. Chuyện cũng không có gì đáng nói,
Dư ta đơn giản là thông thuộc một chút cố sự của hai người này, vì thế
suy đoán qua loa mà thôi."
Trần Bạch Hoàng ở một bên nghe vậy
liền hiểu ra một chút mánh khóe, trong lòng thiếu niên cũng là phục Dư
Thiên Thu sát đất. Chuyện này nếu đúng thật như lời họ Dư nói, thì chứng tỏ kiến thức của kẻ này cũng thuộc hạng kinh tài tuyệt diễm. Chỉ là
Trần Bạch Hoàng chưa hiểu lý do gì mà kẻ vạn sự thông như họ Dư lại có
bộ dạng khố rách áo ôm như vậy, bởi vì chỉ cần là người tài hoa ở trong
cõi đời này sẽ không thiếu chỗ dung thân. Càng nghĩ, Trần Bạch Hoàng
càng thấy bản thân nên học hỏi kẻ bên cạnh một chút, biết càng nhiều khả năng suy luận càng tốt, sẽ có lợi cho cuộc sống sau này.
........
Đảo nhỏ giữa đầm, chiến cuộc đã đến hồi cao trào.
Thời khắc này, kiếm chiêu như vũ, vù vù trong gió, thanh âm của kim loại va
vào nhau nghe đinh tai nhức óc. Hai vị cao thủ kia ra chiêu như thiểm
điện, từng đường kiếm đều chuẩn xác, chuyên nhằm vào vào chỗ hiểm đối
phương mà chém mà đâm.
Phong Lưu Nhuyễn Kiếm của Âu Dương Vô
Tình tựa như dải lụa bay, uốn lượn liên tục vô cùng khó đoán, gây ra
không ít khó khăn cho Trần Nguyên Hồng trong việc phòng thủ. Mỗi lần
công kích, mặc dù thanh tàn kiếm của họ Trần kiếm khách chặn lại được
thân kiếm của đối phương, song nhuyễn kiếm vốn mỏng và dẻo, lại nương
theo quán tính va chạm nên mũi kiếm luôn lắt léo, thiếu chút nữa đã quất lên mặt mũi cùng thân thể của Tàn Kiếm.
Bạn đang đọc bộ truyện Mộng Giang Hồ tại truyen35.shop
Đổi lại, Trần Nguyên
Hồng cũng không phải thụ động phòng ngự, gã lợi dụng sống kiếm dày của
mình mà dùng lực, lợi dụng những nhịp thu kiếm của Âu Dương Vô Tình mà
phản công. Nhuyễn kiếm cũng có hạn chế, mỗi lần thu chiêu đều cần thời
gian, tuy nói với hạng người bình thường thì đó chỉ là một tia sát na,
một cái chớp mắt, thế nhưng với cao thủ thì chỉ một cái chớp mắt cũng có thể phân ra thắng bại, mà cao thủ kiếm thuật thì nắm trong lòng bàn tay cái lý thuyết cơ bản ấy.
Lúc này, Phong Lưu Kiếm Khách đang thu
hồi thế công chợt bất ngờ đổi hướng quay vòng thật nhanh, tạo thế 'Thiên Nữ Tán Hoa'. Lưỡi kiếm thanh thoát như dải lụa, nương theo hướng tay
quay một vòng tròn trên không. Trần Bạch Hoàng tuy ở khá xa nhưng có thể thấy rõ ẩn hiện trong không gian có một đường kiếm khí mờ nhạt phất
mạnh về phía Trần Nguyên Hồng. Có thể phất ra kiếm khí, điều đó chứng tỏ tốc độ cũng như nội lực của Âu Dương Vô Tình đã đạt đến cấp độ tiệm cận tuyệt thế, đã có đủ thực lực bước chân vào hàng ngũ cao thủ hàng đầu
thiên hạ.
Cỏ cây hoa lá bị kiếm phong lướt qua, bay loạn mù mịt,
tạo thành một cơn lốc bụi, vô tình che khuất tầm nhìn của Tàn Kiếm. Thế
nhưng, họ Trần kiếm khách cũng không phải tay mơ. Kiếm khách rách rưới
cảm nhận được khí tức nguy hiểm, lập tức nhanh chân làm thế 'Mãnh Hổ Lẩn Mình', thu người hạ tấn, đặt thấp trọng tâm cơ thể đồng thời chờ cơ hội phản công.
Nhận thấy kiếm khí của đối phương đã nhập phạm vi
phản công, Trần Nguyên Hồng không hề khách khí hô một tiếng lớn lấy
dũng: 'NHẤT KIẾM ĐOẠN HOÀNG TUYỀN', sau đó làm động tác rút kiếm từ dưới đưa lên đỉnh đầu, nghiến răng nghiến lợi chém theo phương thẳng đứng
một đường kiếm thật mạnh, tạo ra một luồng kiếm phong cường đại, cờ hồ
so với kiếm khí của Phong Lưu Kiếm Khách còn muốn rung động hơn vài
phần.
Kiếm phong va chạm vào nhau, một tiếng ầm như sấm rền vang
lên, không gian như muốn đứt gãy, mà những kẻ xem náo nhiệt xung quanh
đều lâm vào trầm mặc, ai nấy đều hít một ngụm khí lạnh trước cảnh tượng
va chạm vừa rồi.
Mọi thứ tuy mô tả thì lâu nhưng thực tế từ lúc
hai bên ra chiêu đến khi chạm nhau chỉ trong cái chớp mắt, nhanh như
thiểm điện. Lúc này, Trần Bạch Hoàng cùng đám nhóc chỉ thấy vùng cây cỏ
dưới chân hai kiếm khách đã bị quét sạch thành một khoảng trống, đất cát xen lẫn với những cành hoa cúc nát bươm hòa vào làm một, tựa như lão
nông nào đó vừa đem trâu bò cày xới nơi này…
Dư Thiên Thu ở bên
cạnh ánh mắt thập phần hưng phấn, đánh tay cái bộp, lớn tiếng tán thán:
"Hay! Đã mắt a.", mà đám trẻ ở một bên cũng là nuốt nước bọt, trong đôi
tinh đồng hiện lên vẻ ngưỡng mộ cùng phấn khích. Đây thực sự là lần đầu
mấy hài tử được chiêm ngưỡng cao thủ chân chính giao phong, vì thế biểu
cảm như vậy cũng là lẽ thường.
Trái ngược với biểu cảm của những người bên cạnh, Trần Bạch Hoàng ánh mắt tuy chăm chú nhưng cũng cũng
không lộ ra bất kỳ biểu tình gì. Mặc dù có thời gian xuất đạo ngắn ngủi
song thiếu niên họ Trần đã từng chứng kiến những cao thủ đỉnh cao nhất
thiên hạ ra tay, so với những người đó thì hai vị kiếm khách trước mặt
vẫn còn kém một mảng lớn. Đương nhiên, thiếu niên cũng rõ ràng nhị vị
cao thủ trước mặt có thể có tạo nghệ kiếm đạo bực này cũng đã là phượng
mao lân giác trên giang hồ, đúng là đáng để kiêu ngạo.
Chỉ có
điều, càng đánh lâu, nhược điểm của hai vị nhất lưu thuần túy kiếm tu
dần lộ ra, đó chính là thể lực. Việc không có nội công, chỉ dựa vào sức
lực đơn thuần khiến cho thể lực của hai gã kiếm khách dẫu kiên trì điều
tức cũng không tránh khỏi bị suy giảm nhanh chóng.
….
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!