Cận Nam Dã cả đêm không ngủ.
Tắm rửa xong trở về, Tần Yên đã nằm ở trên ngực hắn, ngoan ngoãn cuộn tròn như một con mèo, cảm thấy rất thương xót.
Cô thực sự nhỏ bé.
Thế nào khi ngủ lại nhỏ bé đến như vậy?
Cả đêm, Cận Nam Dã nhìn chằm chằm vào mặt Tần Yên, cảm thấy ngứa ngáy cả người.
Lắng nghe nhịp thở của cô, cảm nhận nhịp tim của cô, thỉnh thoảng chịu đựng sự đê mê của cô.
Người đàn ông không dám cử động, vì sợ đánh thức cô.
Kết quả là ba giờ sáng, hắn vẫn chưa ngủ được.
Cận Nam Dã muốn giúp cô từ phía sau buộc lại nút sau lưng, kết quả là nửa ngày cũng không cài được.
Hắn sầu não nhìn chiếc cúc trên người cô.
Tư duy chậm lại, Cận Nam Dã nhớ lại lời Tần Yên nói.
Cô nói "không phải do thay lòng đổi dạ", mà là "do em thôi, không liên quan gì đến anh".
Vậy thì lý do gì khiến cô phải chia tay hắn?
Cô không nói, hắn cũng không dám hỏi.
Người đàn ông bắt đầu phát sầu về việc làm thế nào để buộc lại nút của cô.
Vừa mới duỗi tay ra, đã bị Tần Yên mơ màng đánh vào tay.
Cô lẩm bẩm: "Sờ loạn".
Cận Nam Dã buồn cười, thấp giọng nói: "Đều sờ hết".
Tần Yên vươn tay bóp chặt cằm hắn, vặn mạnh, cô vẫn chưa chịu buông ra cho
đến khi người đàn ông vỗ nhẹ vào lưng cô, cô mới chịu buông tay.
Biết cô đã tỉnh, Cận Nam Dã còn cẩn thận giúp cô cài cúc sau lưng.
Kết quả vừa được một nửa, Tần Yên nắm lấy tay hắn: "Đừng cài".
Cận Nam Dã nhanh chóng buông tay.
Cô từ ngực hắn đi xuống, tay sờ vào lưng của mình, dùng giọng nhỏ nhẹ nói cho hắn: "Buổi tối con gái đều không mặc áo lót".
Cận Nam Dã: "..."
Người ta dễ dàng nói ra sự thật khi họ không tỉnh táo.
Tần Yên kéo chăn bông, quay đầu sang chỗ khác, "Em chỉ mặc khi có anh".
"..."
Cận Nam Dã thực sự không biết điều này.
Nhắc mới nhớ, đây là lần thứ tư họ ngủ với nhau.
Lần đầu tiên là bốn năm trước.
Trước kia quan hệ của bọn họ còn rất ngây ngô, ôm hôn một chút cũng dễ dàng đỏ mặt.
Chuyện tình lúc đó tiến thêm một bước -----
Có lẽ đó chỉ là một đêm ở khách sạn.
Lúc đó còn trẻ tính khí dễ khô nóng, yêu lần đầu là chuyện thường tình.
Chỉ ôm hôn trên giường thôi là chưa đủ.
Sau đó cưỡng chế trấn tĩnh lại, cả hai đều hoảng sợ, nằm thẳng hai đầu giường, không dám đụng vào nhau chút nào.
Rất sợ cử động hai cái liền cảm thấy khó chịu.
Nhớ không nổi lần đó làm thế nào để dừng, nhưng hiện tại Cận Nam Dã vô cùng khó chịu.
Hắn nghiêng người, vươn tay ôm lấy Tần Yên, đem cả khuôn mặt của mình vùi vào cổ cô.
Những ngón tay lại lần nữa nghịch những chiếc cúc áo đang lỏng lẻo của cô.
Có chút hứng thú.
Tần Yên nguyên bản ngủ có chút mơ hồ.
Kết quả là sau khi Cận Nam Dã lại gần, không khí xung quanh như nóng lên.
Tần Yên liếc nhìn đồng hồ báo thức.
Ba giờ sáng.
Không phải đâu, hắn lại tới.
Vừa rồi bị hắn ấn xoa một hồi, xương quai xanh có chút bị gãi ngứa.
Sau này không biết ai dừng trước.
Vì ngày mai còn phải đi làm.
Vì vậy hai người lại nằm thẳng trên giường, nhẹ nhàng hô hấp, bình tĩnh tâm trạng, xoa dịu hết thảy bồn chồn.
Thật khó để bình tĩnh lại.
Tần Yên chịu không nổi mà ngủ thiếp đi, Cận Nam Dã có ngủ hay không không
biết, chỉ biết là hắn hiện tại lại bắt đầu nhích tới nhích lui.
Cô nắm lấy bàn tay tác oai tác oái của Cận Nam Dã và ném nó đi.
Rất nhanh, hắn lại nhanh chóng áp sát.
Lại một lần nữa.
Ném ra chỗ khác.
Hết lần này tới lần khác, Tần Yên cũng hoàn hồn.
Cô chỉ đơn giản xoay người, cúi người luồn tay vào quần áo, bắt chước hắn không nhẹ cũng không nặng.
Cận Nam Dã rụt lại, khẽ ngâm nga: "Sờ một chút, nó đều làm bằng thịt".
Bạn đang đọc bộ truyện Muốn Em Là Của Riêng Anh tại truyen35.shop
"Thật cứng." Tần Yên dùng ngón trỏ chỉ vào, "Tổng cộng có bao nhiêu múi?".
"Sáu cộng hai."
"?"
Cận Nam Dã thành thật nói, "Vẫn còn hai múi chưa được hoàn chỉnh, hơi khó để luyện tập".
Tần Yên không khỏi cười thành tiếng, thấy người làm cho thích thú, hắn liền nhanh chóng đứng dậy vén áo lên.
Vạt áo hở một góc.
Các đường cơ bụng cân đối, rõ ràng, kết cấu rõ rệt, đường nhân ngư ở hai bên, loáng thoáng mơ hồ mà lộ ra.
Cô nhìn thoáng qua, tay không tự chủ mà sờ tới.
Cận Nam Dã đem bàn tay nhỏ bé của cô bỏ ra.
Tần Yên: "..."
Cô đứng dậy lay hắn, " Anh cho em nhìn một chút đi! Mới liếc mắt một chút, anh cũng keo kiệt quá rồi á? Lúc nãy anh cũng xoa người em... thật
lâu".
Cái miệng nhỏ nhẹ vỗ về, cái gì nên nói, không nên nói đều nói ra hết.
"Sao anh không cho em nhìn nữa! Nếu anh không cho em nhìn, về sau không cho anh đụng".
Cận Nam Dã: "..."
Y phục bị cởi bỏ.
Người đàn ông cũng hỏi: "Cho em nhìn một cái, em cho anh sờ một tí?".
Tần Yên mặc kệ hắn, đi tới xem cơ bụng của hắn.
Thấy rõ.
Miệng cô chữ O, mắt chữ A.
"Ân?" Cận Nam Dã đưa tay vẫy vẫy trước mặt cô, "Có đúng hay không cho em xem một cái rồi anh được sờ lại?".
Sau đó Tần Yên mới nghe được hắn nói gì.
Đây không phải là thỏa thuận, thật không công bằng chút nào!
Cô vội trùm chăn che kín mặt, như là đang dò xét hang ổ của thỏ, cảnh giác nhìn nam nhân trước mặt.
"Anh nghĩ là có thể sao?".
Cận Nam Dã vội vàng kéo quần áo xuống, nhanh đến mức sợ cô nhìn thấy hết.
Tần Yên: "..."
Thực sự chẳng có lợi gì cả.
Cô bĩu môi với Cận Nam Dã, đem đồng hồ báo thức cạnh giường chỉ cho hắn,
"Em đột nhiên bị mù ngang, anh xem dùm em là mấy giờ rồi".
Cận Nam Dã nói, "ba giờ sáng."
"Ừ." Cô chỉ vào đồng hồ báo thức, "Ba giờ sáng rồi, anh có đúng hay không là đang phát bữa khuya cho em?".
Ngay khi những lời này nói ra, mắt Cận Nam Dã đột nhiên tối sầm lại.
Không đợi Tần Yên phản ứng, hắn đã vươn tay bóp gáy cô, kéo cô về phía mình.
Hành động có chút bá đạo.
Ngay cả một lời chào cũng không.
"Phát, bữa, khuya?".
Người đàn ông gật đầu, "Em nói đúng, đã đến lúc phát bữa khuya cho em".
Tần Yên nhanh chóng xoa xoa tay, đi tới vén vạt áo.
Kết quả, Cận Nam Dã nắm tay cô đứng dậy rời khỏi giường, "Đi thôi, anh đưa em đi ăn bữa khuya".
"Ở đâu?"
Hắn siết tay cô: "Đói bụng sao? Anh dắt em đi ăn".
Tần Yên nhanh chóng thả tay ra, "Chờ đã!"
Cô có chút ngượng ngùng, vội vàng chui vào chăn, vươn tay cài cúc lưng của cô, "Anh ra trước đi, em lát nữa ra sau".
Cận Nam Dã nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô một lúc, cuối cùng cũng hiểu ra.
Tần Yên lúc này cũng cài nút rồi từ từ xuống giường.
Nhưng nam nhân đến bên cạnh, nói nhỏ vào tai cô, "Xong chưa?"
"..."
Tần Yên vươn tay đánh vào vai hắn, giọng nói lanh lảnh, "Anh nói đi! Tất cả đều là lỗi của anh! Nếu đụng vào sẽ biết như thế nào!"
Dường như không hài lòng, cô lại bóp lấy da thịt mềm mại trên cánh tay hắn, "Anh
không biết khi nào lớn như vậy! Cánh tay cứng như vậy, làm em đau!".
Nghe xong, Cận Nam Dã vội vàng ôm lấy cô, đặt tay lên lưng cô, nhẹ giọng hỏi: "Đau sao?"
"Ừ."
"Cho anh xem."
"..."
Đánh xuống.
Cận Nam Dã vội vàng rút tay ra, không chạm vào cô nữa.
Thấy Tần Yên tức giận, tướng đi lắc qua lắc lại như con vịt.
Hắn lại không nhịn được cười khẽ, bước tới ôm lấy eo cô, tựa cằm vào cổ cô, ôm cô như một đứa trẻ sinh đôi
Cả hai loạng choạng vào bếp.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Muốn Em Là Của Riêng Anh,
truyện Muốn Em Là Của Riêng Anh ,
đọc truyện Muốn Em Là Của Riêng Anh full ,
Muốn Em Là Của Riêng Anh full ,
Muốn Em Là Của Riêng Anh chương mới
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!