Âm thanh giống như loa siêu trầm ở bên tai Tần Yên vang lên, tràn vào màng nhĩ của cô, gảy một sợi dây trên đỉnh trái tim cô.
Tần Yên cong môi, nghiêng đầu nhìn hắn, nhìn chung quanh thấy không có ai
để ý mắt về bên đây, sau đó khẽ ngoắc ngoắc ngoắc ngoắc tay như một con
mèo may mắn.
"Meo meo?"
Cận Nam Dã phảng phất bị cô kêu tiếng mèo này, nhất thời không kịp phản ứng, yên lặng mà nhìn cô.
Mặt mày có chút không nhịn được có nét cười.
Nam nhân có sự tự chủ rất mạnh.
Ánh mắt lộ rõ ý tứ "Anh rất muốn bắt em ăn cơm", nhưng lại chỉ hướng sự chú ý của hai người đội trưởng bộ phận kinh doanh.
Cận Nam Dã cười nói giảng hòa, "Dù sao thì Tần Yên vẫn là một thực tập
sinh, việc để cô ấy tiếp xúc với một số bộ phận sẽ giúp cô ấy phát triển hơn."
Tiết Nghiêu thở dài, "Cận tổng nói như vậy, vậy thì tôi phải miễn cưỡng từ bỏ tình yêu của mình."
Hoàng Húc vẫn ở bên cạnh, có chút đắc thắng, "Tôi chỉ muốn xem nhóm của anh có thể tự bay trong mùa giải năm sau hay không."
Ngay khi anh ta nói những lời này, hai nhóm bắt đầu xắn tay áo lên.
Tiết Nghiêu: "Nói cái gì đó? Vừa có mèo thần tài liền hênh hoang phải không?".
Hoàng Húc chống nạnh, "Tiền tháng này của nhóm hai chúng tôi đều bị mấy người nghiền nát, nhóm anh chỉ lên khi có Tần Yên mà thôi".
Tiết Nghiêu: "Vậy thì xem nào! Nếu mùa sau nhóm chúng tôi thua, tôi sẽ mời mọi người ăn tối."
Cả phòng họp nhanh chóng huýt sáo.
Bầu không khí càng thêm náo nhiệt.
Tần Yên cũng bị bầu không khí này làm cho vui vẻ.
Cô nhìn Cận Nam Dã, nháy mắt với hắn.
Những người khác cho rằng để xem văn hóa doanh nghiệp của một công ty như thế nào, trước hết phụ thuộc vào phong cách quản lý của người sáng lập và
mối quan hệ giữa anh ta với cấp dưới.
Bầu không khí trong bộ phận kinh doanh tốt như vậy, khẳng định cũng là do cách quản lý tốt của hắn.
Trong khi trọng tâm là đơn vị kinh doanh.
Tần Yên lặng lẽ đến gần Cận Nam Dã, âm thầm đưa bàn tay nhỏ bé tới.
Không bao lâu, ngón áp út bị người khẽ nắm lấy, còn nhẹ nhàng lắc lư qua lại.
Chút ngọt ngào này chỉ có hai người bọn họ mới biết, trong hoàn cảnh lén lút này.
Có chút kích thích.
Cận Nam Dã cũng nhân cơ hội chạm vào lòng bàn tay cô.
Hắn thấp giọng: "Em rất được hoan nghênh, nhìn hai đội trưởng của anh đang cãi nhau vì em kìa".
Tần Yên lắc lắc ngón tay cười, "Đúng vậy, bạn gái của anh rất nổi tiếng.
Nếu anh nói với họ rằng bạn gái của anh là em, ồ, anh sẽ ghen tị với
họ."
Cận Nam Dã nhìn hai đội trưởng tiếp tục cãi nhau vì Tần Yên, không khỏi thở dài: "Anh có chút hối hận vì phải chuyển em về bộ phận
kinh doanh".
"Bây giờ nói thì cũng đã muộn". Tần Yên dỗ dành. "Bất quá, em đây tuy ở chỗ khác, nhưng lòng thì luôn hướng về anh".
Đột ngột nghe lời biểu lộ từ cô, khiến hắn có chút phản ứng không kịp.
Tần Yên nhìn hắn.
Tình cờ nhìn thấy Cận Nam Dã đang cong môi.
Lúm đồng tiền chỉ xuất hiện trên mặt hắn khi hắn đang có tâm trạng tốt.
Người đàn ông lấy trong túi áo khoác ra một viên kẹo, nhẹ nhàng nhét vào lòng bàn tay Tần Yên.
"Ngoan nhé."
Tần Yên bí mật cất viên kẹo vào trong túi, hơi nghiêng người, hít một hơi nói: "Cảm ơn."
Lòng bàn tay lại bị hắn cào nhẹ.
Đúng lúc này, cửa phòng họp bị gõ.
Lý Nghiên bước vào với một vài phong bao lì xì.
Toàn bộ bộ phận kinh doanh im lặng.
Lý Nghiên phân phát tiền thưởng cho họ, mỉm cười: "Tiền thưởng của quý trước đều ở trong đó."
Tiết Nghiêu thay cho toàn bộ nhóm nhân viên, cười nói: "Cám ơn Lý Nghiên".
Lý Nghiên đi đến chỗ Tần Yên, đưa phong bao cho cô: "Là người đại diện của thực tập sinh, cô cầm lấy đem về đưa cho các thực tập sinh khác đi".
Tần Yên nhận lấy.
Sau khi Lý Nghiên trả tiền thưởng, cô ấy nhìn Cận Nam Dã, "Cận tổng, vậy tôi đi ra ngoài trước."
Cận Nam Dã: "Ừ."
Tiền thưởng đã có trong tay, nhóm thứ nhất của bộ phận kinh doanh bắt đầu khoe với nhóm thứ hai.
Tần Yên ngừng tham gia cuộc tranh tài giữa hai nhóm trưởng, vội vàng phân phát tiền thưởng cho các thực tập sinh từng người một.
Điện thoại trong túi quần của cô phát ra âm thanh "ding dong".
Cận Nam Dã: [phong bì đỏ]
Cận Nam Dã: [phong bì đỏ]
Tin nhắn trên các phong bì không phải là 520 và 1314, mà là:
Từng phần lì xì đều có mức cao nhất là 200, tổng cộng lại nãy giờ là đã
1000, một phát cho cô giàu lên chỉ bằng mớ tiền thưởng này.
Tần
Yên lén lút ngẩng đầu liếc nhìn Cận Nam Dã, đáp lại hắn: [Tối nay mời
anh ăn cơm thế nào? Xung quanh trái phải đều là khách sạn].
Cận Nam Dã: [Xấu hổ?].
Cô cười một tiếng: [Tất nhiên là xấu hổ rồi].
Cận Nam Dã không biết từ đâu.
Đã gửi một số biểu tượng cảm xúc như "Mèo vỗ tay", "Mèo cảm động" cho cô.
Tần Yên nhận hết rồi gửi lại cho anh một cách khá ngạo nghễ.
[Phú bà mèo chống nạnh].
Cận Nam Dã nhìn vào màn hình điện thoại di động, khóe mắt đuôi lông mày
cong lên. Lúc này, đôi mắt đào hoa của nam nhân hơi cong lên mang theo ý cười, tình cảm mơ hồ, dịu dàng như ngâm trong nước.
Nhiều người xung quanh nhận thấy Cận Nam Dã mỉm cười, có chút ngạc nhiên.
Tiết Nghiêu liếc nhìn Hoàng Húc, hai tay đan vào nhau, làm động tác hai ngón tay chạm vào.
Dù sao thì, Hoàng Húc đã làm việc với hắn nhiều năm, nên anh ta đương nhiên hiểu điều này có nghĩa là gì.
——Cận Nam Dã đang yêu.
Hơn nữa còn là tình yêu cuồng nhiệt.
Tần Yên nhìn thấy ánh mắt của hai người họ, cô muốn nhắc nhở Cận Nam Dã kiềm chế lại.
Biểu tình luyến ái chưa gì đã lan tỏa như vậy.
Sớm muộn gì cũng sẽ bị phát hiện!
Cận Nam Dã lần này cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, biểu cảm trên mặt tự nhiên chuyển đổi, lại là vẻ mặt lạnh lùng như cũ.
Như thể nụ cười vừa rồi chỉ là ảo ảnh.
Hắn chỉnh sửa lại cổ tay áo, sau đó tới cổ áo sơ mi, đứng dậy nói: "Được
rồi, dù gì cũng không có gì làm tiếp theo, chúng ta dừng tại đây thôi".
Tiết Nghiêu đột nhiên đi tới: "Cận tổng, tôi có chuyện muốn nói".
Cận Nam Dã dừng lại.
"Cận tổng, Tần Yên cho tổ chúng tôi lập công lao lớn như vậy, dựa theo quy
định của công ty thì cũng nên cho cô ấy một chức danh trong công ty".
Tần Yên bây giờ chỉ là một thực tập sinh, và cô đều không liên quan đến hoạt động kinh doanh cốt lõi của công ty.
Nếu hiện tại cô có chức danh điều hành trong công ty, cô nhất định sẽ bị bó tay bó chân lại, không học hỏi được gì thêm.
Tần Yên biết Tiết Nghiêu thực sự tốt bụng.
Nhưng có đúng hay không, có chút hơi nhanh.
Hoàng Húc cũng tiến lên: "Đúng vậy Cận tổng, nên xem xét cho cô ấy một chức danh".
Tần Yên nhìn Cận Nam Dã.
Người đàn ông cũng bắt gặp ánh mắt của cô.
Hai con mắt quấn quít một lúc lâu, hắn mới thấp giọng với họ: "Hai người quyết định đi."
Ba từ này chắc chắn là một mặc định.
Hai đội trưởng thở phào nhẹ nhõm tán thưởng, "Tần Yên, cô sắp được thăng chức rồi!"
Tần Yên hỏi: "Tôi thăng chức gì?".
Tiết Nghiêu suy nghĩ một chút, "Quản bồi sinh? Có lẽ là vậy".
Hoàng Húc gật đầu: "Đúng vậy, quản bồi sinh, sau này sẽ lên làm chức quản lý cao cấp".
Các thực tập sinh khác rất ghen tị, vội vàng vỗ tay: "Tần Yên, chúc mừng!"
Cô khiêm tốn cười: "Cảm ơn."
-
Khi rời khỏi phòng họp, Tần Yên và Hoàng Húc đi phía sau bọn họ.
Thực tập sinh phía trước bàn luận: "Tôi vừa thấy Cận tổng cười. Tôi ở đây lâu như vậy đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ấy cười".
"Hơn nữa, cười rộ lên còn có loại...cảm giác như là thiếu nam hoài xuân".
"Phốc--- cậu dùng phép loại suy nào vậy?".
"Hahahaha, thiếu nam hoài xuân, thế nhưng tôi nghĩ tôi biết chính xác chuyện gì đang xảy ra."
"Tôi cũng biết a, cái cách Cận tổng cười với lúc bình thường là hai người hoàn toàn khác nhau nha."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!