Tô Yên chưa nói cái gì, chỉ là dời đi ánh mắt, cúi đầu tiếp tục ăn.
Mới vừa ăn hai miếng.
Đôi đũa trong tay Tô Yên chuyển phương hướng, ném xuống một chiếc, một chiếc khác được cầm như cầm dao, xoay người, răng rắc một tiếng. Đã cắm vào móng heo đang duỗi lại đây.
Yên tĩnh trong nháy mắt tràn ngập toàn bộ tiệm ăn.
Hồng Đậu cũng kinh ngạc đến ngây người đứng ở chỗ đó.
Giây tiếp theo, nam nhân kia phát ra một tiếng hét thảm. Lập tức ngã xuống trên mặt đất, ôm cái tay bị đũa cắm vào thảm thiết kêu rên.
Tô Yên chậm rãi đứng lên, nhìn về phía Hồng Đậu
"Vị trí này có chút bẩn, đổi sang bên cạnh ăn đi."
Hồng Đậu từ trong khiếp sợ phục hồi tinh thần lại
"Vâng, thiếu gia"
Vội vàng đem đồ ăn trên bàn chuyển đến bàn bên cạnh.
Mà những người đang cùng ngồi ăn với tên đàn ông kia, vốn dĩ đều ôm thái độ xem diễn.
Khi dễ nha đầu bên người Tô tiểu gia Hồng Bang, sẽ mang đến cho bọn họ một loại cảm giác kích thích cùng thỏa mãn.
Vốn dĩ cho rằng, cái tên Tô Yên mềm yếu bất kham này có thấy thì lại thế nào? Còn có thể vì chuyện như vậy nháo đến mọi người ồn ào huyên náo hay sao?
Chỗ nào biết, người này thật là tàn nhẫn. Thế nhưng dùng một chiếc đũa phế đi một bàn tay gã kia.
Vài người đối diện ngốc lăng trong chốc lát, sau đó có người, bang một tiếng, đem chiếc đũa đập lên trên bàn, đứng dậy, cùng Tô Yên giằng co.
Khẩu khí châm chọc
"Tiểu thiếu gia vào cửa sợ là không nhìn kỹ chiêu bài, nơi này cũng không phải là Hồng Bang các ngươi, cũng không phải nơi mà ngươi có thể tùy tiện giương oai."
Tô Yên nhìn hắn, chậm rì rì ra tiếng
"Ngươi cũng muốn tìm chết?"
Thanh âm cô thực mềm, thực vô hại. Nhưng mà nhớ lại hành động lúc nãy của cô, lúc này mọi người đều cảnh giác.
Lời nói đơn giản thô bạo, làm một bàn người kia á khẩu không trả lời được.
Tô Yên quay đầu nhìn về phía Hồng Đậu, hỏi nghiêm túc