Hồng Đậu móc ra một cái khăn tay sạch sẽ, đi đến trước mặt Tô Yên, ngồi xổm xuống
"Thiếu gia, trên mặt ngài có dính máu."
Tô Yên một bên ăn, Hồng Đậu ở bên cạnh. Bộ dáng kia, thật giống một đôi tiểu tình lữ ân ái.
Lúc này, phía cửa truyền đến tiếng cười.
Tô Yên vừa nhấc đầu, liền thấy được Túc Cửu Từ dựa vào trên khung cửa, mặc áo sơ mi màu trắng.
Hắn một đôi đơn phượng nhãn cười cong lên, toàn thân sạch sẽ, bộ dáng kia, không giống như là nhân vật tàn nhẫn, càng giống mỗ gia quý công tử hơn.
Túc Cửu Từ bên cạnh có rất nhiều người. Chỉ là hắn xua xua tay, ý bảo bọn họ đừng tiến vào theo. Sau đó liền nhìn một hàng hắc y nhân đứng ở cửa.
Túc Cửu Từ đi vào tiệm ăn, ngồi xuống đối diện Tô Yên.
Hắn ánh mắt mang theo đánh giá,
"Tô tiểu gia tức sùi bọt mép vì hồng nhan, bội phục."
Ngữ điệu lười nhác, cúc áo rời rạc, mỗi một câu nói, đều làm người cảm thấy như là đang vui đùa.
Tô Yên từ bên cạnh lấy qua một đôi đũa, đưa tới trước mặt Túc Cửu Từ.
Sau đó một bên trả lời
"Đúng vậy."
Che chở Hồng Đậu, là việc theo lý thường.
Túc Cửu Từ nhìn cô đưa đôi đũa qua, mày nhíu một chút.
Tên Tô gia tam thiếu này, có phải cũng quá tín nhiệm hắn rồi không?
Người khác thấy hắn, hoặc là tránh né, hoặc là sợ hãi, hoặc là cảnh giác. Ngay cả hai người anh trai của cậu đối với hắn cũng là bảy phần giả ba phần thật.
Nhưng mà Tô Yên này. Mặc dù thần sắc vẫn luôn là bộ dáng này.
Nhưng là nhất cử nhất động, đều mang theo một cỗ tự nhiên đối với hắn tín nhiệm. Giống như là hôm qua ở chỗ chiến đấu kia, cô không chút do dự bảo vệ phía sau lưng hắn.
Không thể hiểu được, nhưng việc Tô Yên làm lại cho người ta cảm thấy rất tự nhiên theo lý thường.
Tô Yên giơ đũa thật lâu, sau đó nghi hoặc nhìn về phía hắn
"Anh không ăn?"
Túc Cửu Từ nhìn bộ dáng này của cô, cả nửa ngày sau, bật cười ra tiếng