TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN

Nắng Trên Vườn Vải (Phần 1, Quyển 1)

Chương 43: Vệ Sinh


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

"THẰNG NICHOLAS ĐÂU RỒI!?"

Sau một đêm dài trằn trọc, mãi đến tận tiếng trống canh ba tôi mới mệt đừ người mà thiếp đi được chút xíu. Mới sáng sớm chưa kịp tỉnh ngủ thì đã gặp chuyện nữa rồi!

Tôi mơ màng bò dậy, mắt vẫn còn nhắm tịt. Những hình ảnh lảng vảng trong đầu như những thước phim quay chậm, tua đi tua lại cả chục lần, và lần nào cũng khiến tôi ám ảnh.

Cơn mê chập chờn hiện về những mảnh kí ức tuổi thơ của Nguyễn Bảng. Rõ ràng Nguyễn Trãi xuất thân từ gia đình nho sĩ, vậy mà ông có đến hai người con trai đam mê binh nghiệp: Nguyễn Phù và Nguyễn Bảng.

Hai anh em tuy tuổi tác cách biệt nhưng thân thiết nhau lắm! Dưới sự cho phép của cha, Nguyễn Phù theo học trường võ ở Đông Kinh, lâu lâu mới trở về thăm nhà. Trong con mắt của cậu bé Bảng, người anh ba này thật sự rất oai phong lẫm liệt, là hình tượng anh hùng hảo hán trong các điển tích xưa. Tiếc là Nguyễn Bảng sức khoẻ yếu, thầy bói nói cậu dễ bị yểu mệnh, nên chỉ có thể học lỏm mấy chiêu thức võ thuật của anh. Thời gian còn lại, cậu bị mẹ và các dì quản thúc trong nội tẩm, cần mẫn dùi mài kinh sử. Bảng thích nhất là cùng anh ba cưỡi trên một con ngựa, phi qua những thửa ruộng bát ngát, những ngọn núi con sông. Anh còn hay cõng cậu lên vai, để cậu với tay hái những chùm vải ở Lệ Chi Viên, hứng đầy trong vạt áo. Trước khi ra pháp trường, Nguyễn Bảng vẫn hay nghĩ đến người anh trai ngoài kia, không biết sống chết thế nào, và nếu còn sống thì đã biệt tích nơi đâu. Không biết anh có còn nghĩ về cha, về mẹ, về người em xấu số này không?

Càng hiểu thêm về người con trai thứ tư của Nguyễn Trãi, tôi càng thấy thương cảm cho cậu. Nguyễn Bảng tính tình hiền lành, hiếu thuận, lại là người có chí lớn. Vậy mà chưa đủ tuổi trưởng thành đã bị lũ người kia đem đi tra tấn dã man, rồi bị đưa ra xử trảm, chỉ vì một việc cậu không hề làm.

Mới nghĩ đến đó thôi mà tim tôi đã đau như muốn vỡ toác ra. Giấc mơ khiến cơ thể tôi càng rệu rã và tâm trí rối bời, chỉ muốn chui rúc vào chăn và trốn luôn trong đó.

Không may, Andrey đã kịp thời xuất hiện và lôi đầu tôi dậy, kéo theo người ra khỏi chăn. Cậu bắt lấy vai tôi, lay lay một cách thô bạo.

"Dậy! Dậy mau lên!"

"Oáppppppp!" Mắt nhắm mắt mở, tôi ngáp một cú thật dài. "Cái giề?"

"Nicholas biến đâu mất tiêu rồi!" Andrey xộc tay vào mái đầu ướt đẫm. Phần tóc phía trước trán của cậu đã dài ra, khiến nó dựng đứng lên và chĩa ra như ăng-ten.

"Hửm?"

"Lạ thật!" Cậu gãi cằm. "Thằng đó đi đâu vậy ta?"

"Làm sao tao biết được?" Tôi ngáp thêm một cái nữa, chui lại vào chăn. "Hỏi Tạc Tổ đi! Hoặc hỏi bác Cả ấy!"

"Hai người họ ra ngoài rồi. Đi chợ."

Nói thật thì tôi không lo lắng đến quắn cả mông như Andrey. Nick lớn tồng ngồng rồi, cậu ta muốn đi đâu, làm gì thì kệ cậu. Nếu Nick dám một mình vác ba lô đi phượt ở Nam Âu, Tây Bắc Á và các đảo quốc thuộc vùng Ca-ri-bê, thì không lý gì cậu lại không dám làm một chuyến ở Đông Kinh. Đây là Nick Kane'không-bị-lạc' đó nha! Andrey cứ làm quá!

"Nick đi đâu thì mắc mớ gì? Mày cứ xoắn hết cả lên!" 

"Người như Nicholas không nên ra ngoài một mình vào lúc này!" Tôi chưa kịp lên tiếng phản đối thì đã bị Andrey chỉ ngón tay vô mặt, "Một, cậu ta đang bị thương, không thể tự vệ. Hai, cậu ta không biết tiếng Việt, đâu khác gì người câm. Và ba, với ngoại hình khác biệt và cách ăn mặc rách rưới như ăn mày, khả năng bị lũ quan lại quý tộc 'rờ gáy' là rất cao, và nếu có thì làm ơn nhớ lại hai điều trên."

Thôi rồi! Tôi lập tức tỉnh người. Sao mình không nghĩ đến trường hợp đó nhỉ? (Sau này tôi sẽ đổ thừa cho giấc mơ hao tổn chất xám kia.)

Andrey hừ mũi. "Giờ mày đã hiểu rồi đó!" Nói rồi cậu chạy mất, để lại tôi ngồi ì ra đó, vừa ngáo ngơ vừa lo sốt vó.

Nick ra ngoài làm gì nhỉ? Đi từ khi nào? Đi đâu? Tại sao cậu đi mà không để lại lời nhắn cho bọn tôi?

Nick là người khôn ngoan, nhưng cũng là kẻ tuỳ hứng có máu phiêu lưu giang hồ. Thằng bạn tôi có hành động và lời nói kì lạ, đến nỗi nhanh trí như Andrey có lúc vẫn không theo kịp. Chậm chạp như tôi chỉ có mà hít khói!

Pax, động não lên nào!

Tôi tiến đến hiện trường Nick để lại, hy vọng sẽ tìm ra manh mối nào đó. Nick đã tự tạo cho mình một góc riêng ở gian bên cạnh phòng ngủ để thoả sức vẽ vời. Đúng là dân hội hoạ có khác, bừa bộn hết chỗ nói! Màu nước văng tung toé, giấy nháp xả đầy ra sàn, cọ vẽ nhét bừa trong ống tre, mực Tàu còn ướt trong nghiên, một ly nước đen xì bốc mùi như hắc ín và ba bức tranh dính lên tường. Bức bên trái vẽ chùa Côn Sơn theo phong cách thuỷ mặc, gần như đã hoàn thiện. Bức ở giữa tô dang dở màu nước cảnh hoàng hôn trên hồ Dâm Đàm. Và bức bên phải là chân dung kí hoạ bằng chì và màu bột khuôn mặt của... Cung vương? Phân nửa hoạ cụ đã được cậu lấy ra sử dụng, còn nửa kia không tìm thấy đâu. Trong bọc vải đen đặt trên sàn chỉ có mấy thỏi mực đen, không có mực màu. Xấp quạt giấy trắng và bộ dao đa năng cũng biến mất tăm.  

Tay tôi lần theo những đốm mực trên sàn, trong đầu tưởng tượng ra cảnh Nick đang múa cọ giữa đêm khuya. Mỗi khi bí ý tưởng, cái mà cậu gọi vui là "châm lộn ngòi nổ sáng tạo", Nick hay có thói quen quay cọ và kẹp nó vào hai ngón tay như điếu thuốc lá, làm màu vương vãi đầy nhà.

Trong bọn, Nick là đứa ở dơ có tiếng và sống vô tổ chức nhất, nhưng ngay cả cậu cũng biết lúc nào nên sống cần kiệm và có nguyên tắc. Theo tôi biết thì mỗi khi vẽ xong cậu đều sắp xếp và phân loại đâu ra đó các dụng cụ mỹ thuật, chứ không hề bầy hầy như thế này.

"Dựa vào những dấu vết này, tao đoán là... Nick đã... thình lình nghĩ đến chuyện ra ngoài trong lúc đang vẽ, chứ không hề có tính toán từ trước. Cậu ta cũng mới rời đi thôi, chắc là vào khoảng canh ba, canh bốn, bởi mực còn ướt ở đây." Tôi lẩm bẩm, biết Andrey đằng sau đang lắng tai nghe. "Nhưng tao nghĩ... cậu ta không đơn giản là đi loanh quanh cho thư thả đầu óc."

"Tao cũng nghĩ vậy. Hình như đêm qua Nicholas không ngủ." Andrey ngồi xổm xuống, quan sát "bãi chiến trường". "Thằng đó cuỗm luôn ba lô của tao, bên trong có thuốc men và băng vải. Túi tiền và con dao dưới gối tao cũng mất luôn."

"Nick còn đem theo gì nữa không?"

"Tao tìm thấy tờ giấy này. Vài sợi lông ngựa màu đen, áo giao lĩnh, dây thắt lưng và... bộ áo tràng đây."

Hic! Đó là tờ giấy ghi nợ tiền mua thiết phiến. Và nhúm lông bờm của con Huyền Vũ. Nhìn vẻ mặt hoang mang của Andrey, chắc là Nick cũng không hé môi gì về chuyến đi hôm kia...

Khoan đã! Bộ áo tràng nâu này...

Đây chính là bộ quần áo được tặng ở chùa Côn Sơn, và cũng là trang phục cộp mác "cái bang" yêu thích của Nick. Vì không có bột giặt và nước xả vải, bộ đồ bốc lên nồng nặc mùi khói bếp, lẫn vào chút mùi mồ hôi của cậu, mực Tàu, lá thuốc Nam, máu tươi và cồn sát trùng. Chiếc quần đã bị thủng một lỗ và cắt mất một bên ống. Hai ống tay áo đã bị cậu xé để quấn vết thương cho mình và Andrey.

Áo tràng vạt ngắn của tôi đã bị lột ra ở trong tù, nên trong bọn chỉ có áo của Andrey là còn nguyên vẹn.

Tôi chạy đến ba lô của mình và lục lọi. Quả nhiên, chiếc áo giao lĩnh và áo đối khâm bằng lụa mới toanh của tôi đã biến mất. Lục trong ngăn nhỏ hơn thì tấm thẻ thông hành của Lê Hạo cũng không cánh mà bay.

Tôi bật cười. Mọi chuyện đã sáng tỏ. Đơn giản thế mà tôi không nghĩ ra.

"Tao biết Nick đi đâu rồi."

"Đi đâu?"

"Huyện Vĩnh Xương, và vùng ngoại ô kinh thành. Andrey, mày đánh giá Nick hơi thấp rồi đó. Cậu ta đã suy tính kỹ lưỡng và chuẩn bị mọi thứ cho một chuyến đi xa. Tao nghĩ Nick muốn tìm kiếm cảm hứng cho những bức tranh, và sẵn tiện vẽ luôn tại chỗ ấy mà!" Tôi vỗ vai cậu, giọng tươi tỉnh. "Mày đừng nên lo lắng quá!"

Andrey chỉ im lặng đứng đó, bất động, mắt hướng ra ngoài sân. Quai hàm bạnh ra, hai nắm đấm giấu trong ống tay áo dần siết chặt. Cảm nhận được ám khí nổi lên, tôi tự giác buông tay và lùi về sau.

"Nếu thằng đó có sống sót trở về thì cũng sẽ chết với tao."

Kì này anh bạn Nick lại chọc vào thú dữ nữa rồi!

***

Một lát sau bác Cả và Tạc Tổ trở về, mang theo một đống đồ ăn, đặc biệt là bánh kẹo và trái cây. Dường như mục tiêu của bác là vỗ béo mấy thằng cháu, bởi trong nhà lúc nào cũng đầy ắp đồ ăn. Tuy đã lớn tuổi nhưng bác vẫn còn đủ sức mang vác nặng, và sẵn sàng hét ra lửa khi tôi ngỏ ý giúp đỡ.

"Cháu đừng nghĩ ta không biết gì về các thương tích kia! Tạc Tổ đã kể hết cho ta rồi!" Thấy tôi đứng xớ rớ ngoài cổng, bác cau mày. "Mau, mau vào nhà! À, Rây đã nhờ ta mua thêm mấy gói thuốc bổ cho cháu nữa đấy!"

Bác làm tôi ngại quá trời!

Vì Andrey đang thổi lửa ở trong bếp nên tôi chỉ có thể lườm nguýt được một tên nhiều chuyện. Tạc Tổ cúi gằm đầu, cố tình phớt lờ tôi.

Bạn đang đọc bộ truyện Nắng Trên Vườn Vải (Phần 1, Quyển 1) tại truyen35.shop

Được lắm! Tôi nheo mắt.Để xem cậu tránh né tôi được bao lâu!

Bữa sáng trôi qua thật tẻ nhạt, nếu không tính cảnh tượng tôi biến thành ông cụ mắt mờ tay run, không thể nào tự gắp đồ ăn được mà phải liên tục nhờ vả cậu bạn.

"Ui da! Cậu lấy hộ tôi miếng chả kia với!"

"Tạc Tổ, cậu gắp cho tôi vài cọng rau bỏ vào bát được không?"

"Phiền cậu lột vỏ mấy trái vải thiều này giúp tôi!"

...

Trước mặt bác Cả, Tạc Tổ đành phải đóng vai người bạn tử tế và đáp ứng mọi yêu cầu của tôi, dù trong lòng cậu chỉ muốn né tôi như né hủi. Thật ra cậu biết tỏng tôi đang giả vờ, nhìn vào khuôn mặt đỏ bừng và hàm răng nghiến chặt kia là biết. Và cậu cũng biết luôn tôi giỡn nhây vậy là để âm thầm gây sức ép, khiến việc học võ là điều bất khả kháng.

Nếu Andrey có nhìn ra mánh khoé này thì cậu vẫn không nói gì. Từ lúc biết tin Nick dám đi phiêu lưu một mình vào huyện, mặt cậu đã đen hơn đống than củi trong bếp.

Trước khi ra khỏi nhà, tôi thấy cậu kéo Tạc Tổ qua một bên. Hai người xì xào bàn tán một lúc, trông có vẻ nghiêm trọng. Đang nói thì Andrey bỗng lấy một tay đỡ trán. Khi kết thúc cuộc trò chuyện thì cậu lấy cả hai tay ôm mặt. 

"Chuyện gì thế?" Tôi hỏi.

"Mày hỏi cậu ta đi!" Andrey cụt ngủn. "Kanelos, tao thề..."

Nói rồi cậu đùng đùng bước ra ngoài sân trước.

"Tạc Tổ, chuyện gì..."

"Đây là chữ Hán cho ngày hôm nay." Cậu đẩy cuốn tập vào tay tôi."Buổi tối tôi sẽ giúp cậu dò bài."

Nói xong cậu bạn cũng chạy biến ra sân sau.

Ơ, hai cái thằng này? Kì lạ!

***

Tôi quyết không để tâm trạng bị tuột dốc sau khi bị hai thằng bạn đồng loạt "đem con bỏ chợ". Việc nhà đã có người làm giúp, tôi chính thức trở thành kẻ vô công rỗi nghề. Nhà thì rộng, người thì ít, Tạc Tổ thì trốn kỹ trong xó xỉnh nào đó, làm tôi đây buồn chán hết phần thiên hạ.

Ngồi co chân trên phản, tôi mở tập và bày những mẩu giấy viết chữ Hán ra ôn tập. Kí ức về buổi học hiện về rõ mồn một, và loáng cái tôi đã thuộc được hết số chữ.

Học xong, đầu tôi lại bắt đầu nghĩ lan man. Sở dĩ tôi siêng đột xuất là nhờ vào cuộc trò chuyện giữa Andrey và tôi đêm hôm qua. Lần đầu tiên trong lịch sử, tôi đã có cơ hội vượt mặt Andrey trong môn học "Chữ Hán-Nôm".

"Hà hà, Andrey à, lần này mày thua chắc rồi!" Tôi lẩm bẩm, khoái trá. "Dù có thông minh cách mấy thì về khoản chữ tượng hình, mày chỉ đáng xách dép cho tao thôi!" 

À, quên nữa. Vì đây không đơn thuần là cuộc so tài, mà là cuộc đấu mang ý nghĩa sống còn, nên tôi càng phải cố gắng thắng được Andrey. Đây là tâm tư của một người từng trải qua và chịu hậu quả của điều kiện vệ sinh môi trường thấp kém nhất – đã từng ăn chung, ngủ chung với đống chất thải trong ngục. Thứ tâm tư này, làm sao một tên như Andrey có thể hiểu được...

***

Đêm qua, sau buổi tập hít thở và rèn luyện nội công, tôi đem một thân hôi rình, ướt nhẹp đi vào nhà. Nhà nhiều cây cối biến tôi thành mục tiêu ưa thích của lũ muỗi. Trời tối như mực làm tôi ngại tắm lộ thiên (vì sợ ma), hên là hai thằng bạn thông cảm với vấn đề nhạy cảm này nên đã quẳng trước cho cái khăn và bộ đồ ngủ.

Biết sớm vậy buổi chiều không nên tắm, cũng tại tôi nóng lòng muốn dội sạch lũ chí trên đầu bằng chai rượu Tạc Tổ mới mua về. Dù biết bản thân độc ác, thân tâm tôi vẫn mừng rơn khi thấy mấy đốm đen rớt lả tả xuống sàn.

"Chí ơi, xin lỗi tụi mày, nhưng nợ máu phải trả bằng máu."Tôi thì thầm. "Tụi mày đã lấy máu của tao thì tao cũng có quyền tàn sát bọn mày."

Để chắc ăn, tôi vừa lau người vừa... giơ nách lên ngửi. Không sao cả, mùi mồ hôi vẫn chưa đến nỗi nào! Thông cảm cho tôi đi, tình trạng vệ sinh thân thể ở thời đại này kém lắm! Nó cũng là nguyên nhân chính gây nên đủ loại bệnh tật. Y học lạc hậu càng khiến tỉ lệ tử vong cao gấp chục lần ở hiện đại. Nếu bọn tôi có lỡ mắc bệnh thì không biết sẽ chữa trị thế nào, thuốc có công hiệu không, và có đảm bảo sẽ không để lại di chứng không?

Đó là điều tôi sợ nhất.

Andrey đang ngồi dựa lưng vào tường, tỉ mẩn ghi chép gì đó. Thấy tôi leo lên giường ngồi xếp bằng, cậu liền đóng sổ tay lại.

"Chuyện lúc nãy là thế nào?"

Tôi thuật sơ lại sự việc, từ buổi học chữ cho đến phân đoạn la hét om sòm. Đợi tôi kể xong, Andrey cười khẩy.

"Mày ngu quá! Tạc Tổ sống hay chết thì liên quan gì đến tụi mình? Dạy võ cho cậu ta nằm ngoài trách nhiệm của mày." Cậu lạnh giọng. "Với lại, mày dạy võ Bình Định thì không sợ bị lộ bí mật tương lai à? Nhớ lại điều lệ thứ sáu đi!"

Sự vô tình của Andrey làm tôi tức anh ách. Cậu ta nỡ lòng nào...

"Tất nhiên là tao nhớ chứ!" Tôi trợn mắt. "Còn mày, sao mày dám... cái thứ vong ân bội nghĩa! Mày đã quên trong vụ án trước, chính Tạc Tổ đã là người đã cứu mạng tao sao? Tại sao lại 'sống chết không liên quan'?"

"Nếu là cứu mạng, thì Trịnh Viêm và Lê Hạo mới là người cứu mạng mày," Andrey khoác tay. "Tạc Tổ đơn giản chỉ là nhân chứng thôi."

"Vậy còn chuyện cậu ta dạy tao học chữ? Và... và chuyện cậu trả tiền đò, tiền tranh, rồi chuyện ở nhờ nhà bác Cả..."

Andrey suy nghĩ vài giây rồi nhún vai. "Vậy thì mày dạy lại tiếng Anh cho cậu ta. Xong!"

"Thôi đi!" Tôi bĩu môi dài cả thước. "Nói chuyện với mày cũng như không. Ý tao đã quyết, mày không cản tao được đâu! Tạc Tổ đã giúp đỡ tụi mình quá nhiều, nên tao muốn giúp lại. Học võ là một cách ngăn ngừa hen suyễn rất tốt. Một thư sinh như Tạc Tổ học võ là để tự vệ, chắc chắn sẽ không theo nghiệp binh và không mở võ đường, không sợ bị lộ đâu!"

"Tuỳ mày. Chớ có làm điều gì ngu ngốc."

"Với lại, tao có...  linh cảm," Andrey khịt mũi rõ to ở từ này, "mách bảo rằng trong tương lai cậu ta sẽ sử dụng đến nó. Cấm cười! Tao đang nghiêm túc đó!"

"Linh cảm à? Mày... mày và Nicholas... ha ha ha..." Andrey cười nhạo báng, giọng điệu trịch thượng thấy phát ghét. "Lần trước khi còn ở trong miếu, Nicholas đã nói giống vậy, rằng 'Tao có linh cảm không lành về Pax, chắc nó đã làm điều gì dại dột rồi.' Cuối cùng chẳng có chuyện nghiêm trọng gì xảy ra cả. Với lại, nói thiệt nha, mày lúc nào chẳng làm điều dại dột..."

Biết vậy im luôn cho rồi! Rõ ràng thằng bạn đại ca này chẳng coi lời tôi ra cái đinh gì, hễ có dịp là cà khịa tôi cho bằng được. Dạo gần đây, ngoài tinh thần không ổn định và hay giở thói côn đồ thì Andrey còn khoái gây sự với bạn bè. Bình thường lời châm chọc của cậu, dù có láo toét cỡ nào thì cũng hoàn toàn vô hại, thậm chí là hài hước. Vậy mà giờ những lời nói ấy nghe như hàng trăm mũi kim đâm vào người, thù hằn và độc địa.

Tuy đã biết đó là cái ngòi cho một cuộc tranh cãi, sự bất mãn vẫn khiến tôi bén lửa.

"Nói bởi cái thằng đã làm hệt những gì tao đã làm!"

"Ồ, thế à?" Andrey hất cằm. "Tao đã làm gì?"

Pax, bình

Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Nắng Trên Vườn Vải (Phần 1, Quyển 1), truyện Nắng Trên Vườn Vải (Phần 1, Quyển 1) , đọc truyện Nắng Trên Vườn Vải (Phần 1, Quyển 1) full , Nắng Trên Vườn Vải (Phần 1, Quyển 1) full , Nắng Trên Vườn Vải (Phần 1, Quyển 1) chương mới


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Back To Top