Kim Quang Dao nghe thấy giọng nói quen thuộc này, ngẩng đầu vừa thấy, liền kêu lên một tiếng với vẻ hơi nghẹn khuất: "Đại ca!" Thanh Hà Nhiếp Thị trong cuộc đi săn càn quét mấy đỉnh núi, tu sĩ các thế gia cũng không dám cạnh tranh năng lực với bọn họ, nên trốn ở xa xa, những
tin tức này Nhiếp Minh Quyết không biết, cho đến khi phong ba đã lắng
xuống, mới biết có đại sự xảy ra. Lúc chạy tới đỉnh núi, mọi người chọn
ra mấy chuyện quan trọng, báo cáo sơ với y. Y vốn ở phía sau đám người
yên lặng quan sát tình hình, lúc này thấy hai người đấu võ mồm với nhau
một hồi, dưới tình thế giằng co, nhịn không được lên tiếng can thiệp. Mọi người đều biết, Kim Quang Dao sợ nhất vị đại ca tính tình thô bạo, nói
một không nói hai này của gã, lập tức hơi mỉm cười, khiêm tốn cung kính
nói: "Đại ca, theo huynh thấy, nên làm thế nào?" Nhiếp Minh Quyết tuy rằng từ đáy lòng không tin Tam đệ này của y, nhưng lắng nghe nãy
giờ, hiềm nghi của Nguỵ Vô Tiện xác thật là lớn nhất, tuy rằng không có
bất kỳ chứng cứ thực sự nào nổi lên mặt nước, nhưng dễ dàng thả hắn đi,
cũng không thoả đáng, trầm ngâm một lát, "Nếu nói về khả năng chiêu hung dịch quỷ, hiện tại trên thế gian, không ai có thể sánh được với Nguỵ
công tử, hoả thi giống hung thần như thế, trong khoảng thời gian ngắn
thật đúng là không nghĩ ra người thứ hai nào có bản lĩnh cao cường về tà đạo như vậy. Cho nên, Nhiếp mỗ cũng cho rằng, tạm thời giam giữ Nguỵ
công tử lại, để điều tra rõ chân tướng". Nghe được lời này của y, Kim Quang Dao thở phào một hơi, vẻ mặt lộ ra sự an tâm, nhưng không ngờ ánh mắt của Nhiếp Minh Quyết nhìn gã vẫn không thay đổi, cực kỳ lạnh
lùng, không khỏi sững sờ. Nhiếp Minh Quyết hất đầu ra hiệu với Nguỵ Vô
Tiện: "Nguỵ công tử, nếu ngươi lo lắng Kim thị giở trò, gây rối ngươi,
vậy thì, ta để Hoài Tang ở cùng ngươi trên Kim Lân Đài một thời gian
ngắn, một tấc cũng không rời, nếu có chuyện bất thường, Hoài Tang sẽ lập tức cho ta biết, ta tự mình đến, phán xét một chút". Y vừa dứt
lời, một bóng người run lẩy bẩy ngã chúi tới từ phía sau, chính là Nhiếp Hoài Tang, hắn ta kêu "A?" một tiếng rất lớn, vạn lần không thể tưởng
tượng một chuyện cực khổ quăng tám sào không tới thế nhưng lại có thể
rớt vào đầu như vậy, không tình nguyện nói: "Đại ca, chuyện này... ta
đi, cũng không có ích gì á..." Nhiếp Minh Quyết nhíu mày, hơi tỏ
vẻ không vui nói: "Kêu ngươi đi, thì ngươi đi, ở nhà chơi chim bắt cá,
còn không bằng ra bên ngoài làm chút chuyện nghiêm túc". Nhiếp
Hoài Tang ai oán liếc nhìn đại ca mình một cái, siết chặt cây quạt trong tay một cách căng thẳng, tương lai ảm đạm, lại bắt đầu nhớ những bảo
bối trong nhà, lẩu bẩu lầu bầu một trận, nhưng cũng không dám nhắc lại
một câu phản bác nào nữa.
Lời này Nhiếp Minh Quyết vừa nói ra,
giống như Định hải thần châm, đưa ra một kết luận nặng ký cho toàn bộ
tình trạng lộn xộn nhốn nháo không dứt, những người khác không ai còn
dám hai lời nữa. Lam Hi Thần vốn định xen vào nói mấy câu, cũng
chỉ đành khẽ thở dài một hơi, mặt đầy lo lắng nhìn nhìn Nguỵ Vô Tiện dán ở phía sau Lam Vong Cơ, im lặng không nói gì. Giang Trừng hôm
nay vì an nguy của tỷ tỷ và cháu trai mà chạy suốt, lăn đi lộn lại,
không nói nhiều lời, tất cả đều là im lặng hành động, hiện giờ có lòng
muốn nói giùm Nguỵ Vô Tiện vài câu, cũng bị Nhiếp Minh Quyết đè xuống,
nhớ tới lập trường và thân phận của mình, cùng với những dây mơ rễ má
cùng Nguỵ Vô Tiện, cảm thấy không tiện nói nhiều, tránh cho lại bị liên
luỵ vào đó, bị người ta nhắm vào công kích. Bên này đã ra quyết
định, lại không có ý kiến khác, ánh mắt mọi người không khỏi lại tập
trung vào Nguỵ Vô Tiện một lần nữa, trong lòng đều là lo sợ, hiện giờ,
chỉ muốn xem Di Lăng Lão Tổ có bằng lòng đưa tay chịu trói hay không. Nguỵ Vô Tiện ngửa đầu lên nhìn, nhưng nhìn thấy chim bay cao trên bầu trời,
mà bản thân mình lại không có được một mảnh trời để tự do bay lượn,
phong ba một hồi, cuối cùng lại là khói bụi tung toé, chỉ được cái kết
cục bị bách gia thảo phạt, đòi chém đòi giết. Từng đôi mắt kinh
sợ, thống hận, run rẩy bất an, phỉ nhổ khinh bỉ ghim chặt trên người
hắn, ai nấy nín thở ngưng thần, kích động âm thầm trong lòng, năm ngón
tay để lên vũ khí bất giác thấm ướt mồ hôi, run sợ, siết chặt rồi thả
lỏng, thả lỏng rồi lại siết chặt. Ánh mắt Nguỵ Vô Tiện lần lượt
quét qua đám đông, dừng lại ở vài người trong số đó. Hắn hướng về Nhiếp
Minh Quyết nói: "Đa tạ ý tốt của Xích Phong Tôn, Nguỵ mỗ xin nhận tấm
lòng". Nhiếp Minh Quyết mặc dù không đứng về phía hắn, nhưng đoạn phân
xử mới vừa rồi không thiên vị, trong lòng hắn cảm kích, lập tức tỏ ý cảm ơn. Nhiếp Minh Quyết không biết ý hắn là tiếp thu hay không tiếp thu,
trên mặt vẫn nghiêm túc như cũ.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!