Bên một khe suối nước trong veo, chảy róc rách, Nguỵ Vô Tiện xoay người
xuống khỏi thân kiếm. Chạy thoát được, tỏ ra vài phần đắc ý: "Những
người này, sấm to mưa nhỏ, thùng rỗng kêu to, chỉ biết phất cờ hò reo,
kết quả ngay cả bóng của chúng ta cũng không chạm tới được".
Hắn
đi tới trước vài bước, không thấy Lam Vong Cơ đuổi theo, quay đầu nhìn
lại, Lam Vong Cơ thu kiếm vào vỏ, động tác ảnh hưởng đến vai trái, lông
mày nhíu lại.
Chỉ thấy trên vai nhiễm đỏ một mảng, nhìn doạ
người, Nguỵ Vô Tiện sắc mặt biến đổi: "Lam Trạm? Ngươi bị thương?!" Vội
đi tới kéo y đến bên một tảng đá, ấn ngồi xuống, kiểm tra kỹ lưỡng.
Trên vai là một vết kiếm đâm, da thịt bị hở một mảng, cũng may không chạm
gân cốt, chỉ chảy máu rất nhiều, Nguỵ Vô Tiện điểm vào đại huyệt trên
ngực y, để cầm máu, sau đó xem xét khắp người y một lượt, càng xem càng
đau lòng, càng xem càng khó chịu. Lớp áo trắng mỏng nhẹ phía sau lưng,
không biết từ khi nào có mấy vết máu, miệng vết thương không sâu, vạt áo có chỗ còn bị chém mất một miếng, chỉ cắt vào vải, chưa chạm đến da
thịt, nghĩ chắc là do linh lực hộ thể.
Tim hắn co thắt lại từng chặp, rầu rĩ đau lòng, "Lam Trạm, ngươi... đều thay ta chống đỡ?"
Lúc vạn mũi tên bắn ra khi nãy, rồi sau đó đến trận tấn công truy đuổi trên trời, từ đầu đến cuối, Lam Vong Cơ đều bảo hộ hắn chặt chẽ ở trong
lòng, hắn chỉ lo thổi sáo ngự thi, chẳng bị hề hấn gì, thân thể toàn
vẹn, vô cùng đắc ý, cho rằng đối phương thật sự là tài nghệ không giỏi,
đúng là vô dụng.
Lam Vong Cơ lắc lắc đầu: "Đều là vết thương nhỏ, không sao".
Cảm xúc mãnh liệt giày vò trong ngực, Nguỵ Vô Tiện túm chặt ống tay áo của Lam Vong Cơ, rũ mắt, một hồi lâu không nói gì.
Lam Vong Cơ không biết hắn bị sao, ôn nhu gọi: "Nguỵ Anh?" lời còn chưa
dứt, lồng ngực đột nhiên lạnh đi, vạt áo chợt bị vạch ra một cách mạnh
bạo, lộ ra mảng ngực trắng như tuyết, Lam Vong Cơ không khỏi thở gấp một hơi, "Nguỵ Anh, ngươi...!"
Nguỵ Vô Tiện vẫn cúi đầu, lấy một
bình thuốc nhỏ từ trong ngực ra, lắc lắc cho thuốc bột rơi xuống miệng
vết thương, đồng thời nói: "Ngươi kêu ta cái gì mà kêu, ngươi đã muốn
chắn đao chắn kiếm cho ta, thì phải đoán được ta sẽ cởi áo xức thuốc cho ngươi chứ, hoặc có thể nói là... ngươi chiến đấu quên mình như vậy,
chính là muốn ta cởi áo ngươi, sờ thân thể ngươi đó nha?"
Ngẩng
đầu đối diện với đôi mắt đen láy mang ý cười xấu xa của Nguỵ Vô Tiện, hô hấp của Lam Vong Cơ giống như bị chặn lại, có chút hít thở không thông.
Xức thuốc xong, Nguỵ Vô Tiện xé xuống một đoạn vải áo sạch sẽ, thật sự trải lên ngực Lam Vong Cơ, băng bó cho y.
Nguỵ Vô Tiện cũng không khách sáo với y, hai ba động tác lột áo y ra, nâng
cánh tay y lên, vòng trước vòng sau vài vòng, đầu ngón tay nhẹ nhàng đè
lên cơ bắp của y, trải mảnh vải cho phẳng, rồi cẩn thận cột một cái gút. Hắn dán vào rất gần, động tác không chút nào cẩu thả, hơi thở đều phà
hết lên người Lam Vong Cơ, sắc mặt Lam Vong Cơ bắt đầu mất tự nhiên,
quay đầu đi, môi mím lại.
Thấy y quẫn bách đến đáng yêu, cái
miệng của Nguỵ Vô Tiện lại càng nhịn không được: "Còn xấu hổ gì hả Lam
Trạm? Ngươi sớm đã bị ta nhìn thấy hết rồi, ra tay cũng chỉ là việc sớm
hay muộn".
Lam Vong Cơ ngẩn ra, thân hình gần như ngồi không vững, tầm mắt nóng bỏng đột nhiên bay về phía mặt Nguỵ Vô Tiện.
Gương mặt lạnh lùng băng sương thế mà hình như lộ ra một cảm xúc nhiệt tình
dâng trào, Nguỵ Vô Tiện bị ánh mắt cổ quái của y làm cho cứng đờ, nhưng
trong nháy mắt lại có chút chịu đựng không nổi, như thể một hồ nước lạnh bị hắn khuấy động loạn cào cào, vậy mà khuấy lên được một mạch nước
nóng ở bên dưới, mạnh mẽ làm hắn bị bỏng, hai bàn tay đầy vết thương
giống như kim chích, hắn giật nảy một cái, đụng vào vết thương, Lam Vong Cơ bị ăn đau, rên lên một tiếng.
"A! Thực xin lỗi!" Hắn vội vàng hoàn hồn lại, tập trung chăm sóc vết thương, không để đầu óc lang thang nữa.
Xử lý xong vết thương trên vai, Lam Vong Cơ duỗi tay đè Nguỵ Vô Tiện lại,
"Những vết thương khác, không sao... Tiếp theo, ngươi định thế nào?"
Nói đến chính sự, tâm trạng Nguỵ Vô Tiện đột nhiên chìm xuống, trong đầu
hiện lên diễn xuất kín kẽ không chút sơ hở, cầm chắc chiến thắng của Kim Quang Dao, căm giận nói: "Thằng nhãi Kim Quang Dao này, hôm nay bị hắn
lừa vào tròng, ngày nào đó chắc chắn sẽ trả đủ". Trên mặt hiện lên một
tia lệ khí giảo hoạt, suy nghĩ lại xoay chuyển, vỗ đùi nói: "Nơi nguy
hiểm nhất là nơi an toàn nhất, chúng ta dứt khoát lẻn vào Kim Lân Đài,
lật tung chỗ ở của Kim Quang Dao lên, ta không tin lục không ra chút
nhược điểm nào của hắn".
Lam Vong Cơ nhẹ nhàng lắc đầu: "Lỗ mãng. Kim Quang Dao ẩn núp ở nơi tối tăm nhiều năm, có thể thấy là một người
tâm tư cực kỳ kín đáo, loại chứng cứ có thể đẩy hắn vào chỗ chết, chỉ sợ chúng ta không dễ dàng kiếm ra được, ngược lại còn tự mình bại lộ".
Nguỵ Vô Tiện nói: "Vậy theo ý ngươi thì phải làm thế nào? Trong tay chúng ta không có gì có thể vạch mặt hắn. Hơn nữa hắn đa mưu túc trí như vậy,
cho dù chúng ta bắt được cái người có bàn tay lửa kia, hắn chặt tay dứt
tình, cắt đứt quan hệ, nhân tiện lôi ra mấy con vật tế thần, rồi bằng
cái miệng lanh lợi kia của hắn, bịa ra một câu chuyện qua loa lấy lệ trả lại cho mọi người, vẫn yên ổn ngồi trên đài cao. Ngày nào chưa có chứng cứ trực tiếp đánh ngã được hắn, thì chúng ta khó mà xoay chuyển được
tình thế".
Lam Vong Cơ trầm ngâm một lát, hơi nhúc nhích, Nguỵ Vô Tiện mở to hai mắt, đang chờ y nói tiếp.
Thế nhưng Lam Vong Cơ lại hiếm khi có chút do dự, "Ta có một kế, chỉ là kế
này bất kể thành công hay không, cũng đều là hơi tàn nhẫn".
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!