Không biết qua bao lâu, dường như nỗ lực đã chào đón được ánh bình minh, quỷ ảnh từng cuồng bạo đã bớt làm mưa làm gió, chút khí thế hung hăng
bạo ngược kia dường như cũng theo gió bay đi, một bóng đen khuỵu xuống
ngay giữa mắt bão.
Người nọ quỳ trên mặt đất, nặng nề thở dồn dập, lạnh buốt đến run rẩy.
Lam Vong Cơ ôm hắn ở trong vòng tay, vén mớ tóc hỗn độn, lộ ra một gương
mặt tái nhợt, môi cắn nát, máu chảy rỉ rả, mí mắt nhắm chặt, lông mi run rẩy, ngực không ngừng phập phồng, đầu ngón tay sắc bén cào một trận lên ngực Lam Vong Cơ, sau đó túm chặt lấy.
Lam Vong Cơ nhẹ nhàng ôm lấy gương mặt hắn, lòng bàn tay lau đi giọt lệ ở khoé mắt, "Nguỵ Anh....?"
Đột nhiên Nguỵ Vô Tiện mở hai mắt ra, bàn tay đang túm chặt vạt áo đối
phương bỗng hoá thành một chưởng, gầm lên một tiếng đồng thời đánh ra
một lực rất mạnh.
Lam Vong Cơ sớm đã sức tàn lực kiệt không hề
phòng bị, cú đánh này, đúng lúc tiếp nhận trọn vẹn, máu ào ạt tràn ra
khoé miệng, cả người đột nhiên ngã về phía sau, lăn trên mặt đất, dồn
dập thở hổn hển mấy hơi, cổ họng trào lên mùi tanh nồng, lại phun ra một ngụm máu, bắn mấy giọt lên vạt áo trắng của Nguỵ Vô Tiện.
Trong phút chốc, một mảnh im lặng.
Màu máu trong mắt từng chút từng chút loãng ra, đôi mắt Nguỵ Vô Tiện từ từ
mở to, trong khoảnh khắc vừa thoáng tỉnh táo lại, hoảng hốt ngẩng đầu,
sắc mặt vốn xám xịt giờ trắng bệch, "... Lam, Lam Trạm?"
Lam Vong Cơ hơi sững người, chút ánh sáng trong con ngươi đen như bóng đêm của Nguỵ Vô Tiện, lại một lần nữa gom lại.
Y hơi nhúc nhích, khoé miệng một tia nhu hoà, trong ánh mắt lại có độ ấm.
"Nguỵ Anh".
Ai có thể ngờ, chút linh lực không hề đáng kể đó thật sự có thể bảo vệ một sợi linh hồn của trái tim mềm yếu, đang bên bờ vực hoá ma hoàn toàn?
Tu sĩ Kim gia ở xa xa nhìn đến nỗi có chút sững sờ, trong khoảng thời gian ngắn không dám tin tưởng, Nguỵ Vô Tiện sống sót.
Cơn cuồng phong dần dần yếu đi, quỷ ma hoành hành chen lấn hỗn loạn mà thu
bớt răng nanh móng vuốt đang múa may quay cuồng, tròng mắt xoay tròn,
không cam lòng thè chiếc lưỡi dài, làm như sát tính chưa tan, vang lên
tiếng xì xì, đưa ra vẻ uy hiếp đầy xấu xa, tu sĩ xung quanh vẫn duy trì
ranh giới cảnh giác, còn có một vài đội ác linh rải rác tiếp tục chiến
đấu với bọn họ, dù sao cũng chỉ là cơn mưa tí tách sau cơn bão, không
gây nổi sóng gió gì.
Trong đầu Nguỵ Vô Tiện vẫn còn mê man hỗn
loạn, tiêu điểm trong mắt lúc tụ lúc tán, cố gắng phân biệt mọi chuyện
quanh mình, ánh mắt dừng lại ở vệt máu chưa khô nơi khoé miệng cùng với
một mảng máu đỏ tươi đáng sợ ở trước ngực Lam Vong Cơ, cúi đầu nhìn tay
mình, hít sâu một hơi, không khí lạnh từ từ thấm vào lồng ngực, khiến
cho phủ tạng khẽ rung lên, một câu hỏi nghẹn ở cổ họng, không dám nói
ra.
Lam Vong Cơ nỗ lực muốn bò đến chỗ hắn, tức ngực, hít một hơi không được, nhắm mắt hít thở mấy lần, rồi lại mở mắt ra, kiểm tra Nguỵ
Vô Tiện từ trên xuống dưới, hỏi: "Nguỵ Anh, ngươi có ổn không?.... Trên
người có chỗ nào khó chịu?"
Nguỵ Vô Tiện há miệng thở dốc, "Lam Trạm, ta... ta rốt cuộc... đã làm ----"
Lời còn chưa dứt, cả người hắn khẽ run lên, từ từ cúi đầu, lông mày nhíu
lại, một mũi kiếm sáng loá từ bụng hắn đâm ra, còn vài giọt máu tươi
chưa nhỏ xuống, sau đó bị rút ra như động tác chiếu chậm, vừa rút về,
thân kiếm vẫn còn rung rung, thấy rõ run lên vài cái, hắn yếu ớt ôm
bụng, lúc này máu mới chảy qua kẽ tay.
Phía sau Nguỵ Vô Tiện, Kim Tử Huân mặt trắng bệch như tờ giấy, bội kiếm trong tay nhuốm màu đỏ
tươi, khoé miệng gã giựt giựt mấy cái, cong lên một nụ cười bệnh hoạn,
lùi về sau vài bước, "Ta... ta, ta đâm trúng... Nguỵ ---"
Lời này còn chưa nói xong, một thân ảnh màu trắng vút qua, cùng với tiếng gầm
giận dữ đau xé tâm can, cả người Kim Tử Huân bay vèo về phía sau, đụng
vào vách núi đá, dường như xương cốt gãy rụp một tiếng, vẻ kinh ngạc
tràn ngập trên mặt gã ngưng đọng lại trong chớp mắt, ngay sau đó không
còn thở nữa, như con rối vải đập mặt mạnh xuống mặt đất.
Nguỵ Vô
Tiện khó khăn xoay người lại, vẻ mặt Lam Vong Cơ đáng sợ hơn bao giờ
hết, ngực phập phồng dữ dội, không có thời gian xác nhận sống chết của
Kim Tử Huân, tầm mắt chuyển đột ngột, quay người chạy về phía Nguỵ Vô
Tiện.
Nguỵ Vô Tiện chịu đựng cơn đau, khoé miệng cong lên: "Lam
Trạm, ngươi xem ngươi, lúc trước còn hay sợ ta... sợ ta làm bị thương
bọn họ, không cho ta động thủ, ngươi... chính ngươi, một chưởng này đã
giết chết hắn rồi, sau này... sau này Kim thị kiếm người gây phiền
toái..."
Giọng Lam Vong Cơ âm trầm đến mức nghèn nghẹn, dùng giọng điệu không thể nghi ngờ nói: "Hắn làm ngươi bị thương".
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!