Cứu binh ở dưới chân núi lập tức đến, trong đám người truyền đến tiếng xôn xao mừng rỡ.
"Nguỵ tiền bối, bình thường Loạn Tán Cương này của ngươi cũng náo nhiệt như vậy sao? Khách hết đợt này đến đợt khác".
Tiết Dương nghiêng nghiêng đầu, khoé miệng kéo ra một nụ cười âm trầm, ánh
sáng nhiệt tình hiếu khách phát ra từ nụ cười này còn chưa phai nhạt,
hắn đã đứng trước mặt Kim Quang Thiện.
Trước mắt bao nhiêu người, gã cứ thế bay vút qua, ai cũng không có thời gian trống để phản ứng,
một chưởng đánh lên ngực trái Kim Quang Thiện, khi bàn tay rời đi, một
dấu bàn tay năm ngón cháy đen đột ngột, giống như lạc ấn đóng lên trên
ngực Kim Quang Thiện, xương sườn có thứ gì, nếu còn chưa kịp chấn động
bể nát, thì đã tan chảy vào trong lòng bàn tay giống như lò lửa này,
đúng ngay vị trí trái tim.
Kim Quang Thiện trực tiếp ngã xuống.
Vị gia chủ Lan Lăng Kim thị này lúc còn sống phong quang vô hạn, uy quyền
vô hạn, thậm chí còn chưa kịp để lại cho kẻ địch một cái ngoái nhìn oán
độc, thì mặt đã tràn đầy kinh ngạc mà khuỵu xuống.
Sau khi dứt khoát lưu loát làm xong việc này, ánh mắt Tiết Dương không nghiêng không lệch, khoá chặt trên người Kim Tử Hiên.
Lúc này, cho dù là người trì độn cũng nhận ra, Tiết Dương đây là muốn hoàn
thành mục tiêu giết người mà khi ở Bách Phượng Sơn gã bị gián đoạn do
sai sót chưa thể hoàn thành!
Một trận hắc phong ồn ào náo động nổi lên dưới âm thanh ma quái, lao tới
những hoả thi đang xúm lại bên người Kim Tử Hiên, Kim Tử Hiên còn đang
chìm đắm trong nỗi khiếp sợ phụ thân bị hạ gục, đến khi tiếng thét chói
tai của Giang Yếm Ly vang lên bên tai, mới theo bản năng chém ra một
kiếm, đánh lui kẻ tấn công trước mắt. Tiếp theo, Tuế Hoa phát ra một
tiếng keng vang dội, nhân lúc chủ nhân đang tràn ngập phẫn hận cực kỳ
đau xót mà quét qua thân ảnh đang bốc cháy ngùn ngụt trước mắt.
Linh mạch Kim Tử Hiên không bị phong toả, hiện giờ càng là chiến đấu với nỗi đau mất cha, hơn nữa có thủ hạ âm linh của Nguỵ Vô Tiện tương trợ, mười mấy hoả thi hoàn toàn không thể đến gần hắn. Không gì có thể ngăn cản
Tuế Hoa, những phần chân tay của hoả thi bị chém đứt bay loạn trên không trung, dung nham văng tung toé rơi trên người hắn, xèo xèo cháy mấy lỗ
nhỏ, hắn cũng hoàn toàn không hay biết.
Tu sĩ Kim gia bị trận
kiếm quang hoành tráng bùng nổ từ thiếu tông chủ nhà mình làm cho choáng váng một lát, nghiến răng liều mạng, bất chấp thân thể không có linh
lực, cũng dứt khoát nhào tới.
Tiết Dương phát ra nụ cười lạnh,
chớp mắt, thứ đang ôm trong lòng bị ném ra một cách tuỳ ý, tiếng khóc
của đứa bé bị doạ sợ đến nỗi hơi ngưng lại, rơi vào ngay giữa cơn lốc
xoáy.
Động tác và hô hấp của mọi người đều ngừng lại ngay lập
tức, sắc mặt Kim Tử Hiên trắng bệch, kêu to một tiếng "Kim Lăng", phi
thân về hướng bọc tả rơi xuống.
Tình huống tiếp đó không ai thấy
rõ, thân hình Tiết Dương gộp cùng với nụ cười ác độc trên mặt gã, thẳng
tắp lao về hướng Kim Tử Hiên.
"Tử Hiên! Cẩn thận!" Kim Tử Hiên bỗng nhiên quay đầu, một thân hình mềm mại nhào vào trong lòng.
"Sư tỷ ---!!!" Nguỵ Vô Tiện hét lên một tiếng xé gan xé phổi, tất cả âm
linh bên cạnh hắn đồng thời phát ra tiếng gào thét chói tai sởn tóc gáy.
Lúc bàn tay lửa của Tiết Dương đánh trúng Giang Yếm Ly, vạn quỷ cũng gầm rú xuyên qua người gã. Máu gã phun ra, gục người xuống đất.
Cùng
lúc đó, bọc tả lượn vòng trên không trung bộp một tiếng, âm thanh trầm
đục rơi trên mặt đất, sau đó lăn vài vòng nữa, mới dừng lại. Sau khi
dừng lại, không phát ra một âm thanh nào nữa.
Tuế Hoa loảng xoảng rơi xuống đất, Kim Tử Hiên ngơ ngác, đầu tiên là nhìn thoáng qua bọc tả nhỏ mà vừa rồi còn xả thân đuổi theo, một khắc trước vẫn khóc lanh lảnh rõ ràng, uỷ khuất trách móc oa oa, tiếng líu lo chợt im bặt, sự im lặng khiến người ta hít thở không nổi từ bốn phương tám hướng vây lấy hắn.
Cho đến khi trong lòng ngực truyền đến một tiếng rên rỉ, hắn lại bừng tỉnh cúi đầu.
Giang Yếm Ly nhìn hắn, run giọng nói một câu gì đó, ngay sau đó run lên một cái, mắt nhắm lại.
Nguỵ Vô Tiện giống như phát điên xô đẩy đám người, chỉ nhìn thấy sắc mặt tái nhợt như lụa trắng của Giang Yếm Ly, trên ngực là dấu bàn tay cháy đen
khiến người ta sợ hãi, Kim Tử Hiên run rẩy sờ mạch đập của nàng.
Ngẩng đầu, ở xa xa, bọc vải nhỏ mềm như bông nằm yên trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích.
Nguỵ Vô Tiện phát ra một tiếng rống không giống người.
Một thân ảnh mặc áo đen máu sùi bọt mép loạng choạng nghiêng ngả đẩy đám
đông ra, hoả thi ở phía trước mở đường cho gã, hơi nóng cuồn cuộn ập vào mặt, không ai dám cản, thân ảnh một đường chạy về cuối đường núi.
"Tiết Dương ---!!"
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!