Lúc Nguỵ Vô Tiện tỉnh lại, phát hiện mình nằm trên một chiếc trường kỷ.
Thông Lung ngồi ở đầu giường, khoé miệng cong lên một nụ cười ái muội, cúi người nói với hắn: "Tỉnh rồi?"
Đẩy thân hình quá mức nhiệt tình của gã ra ngoài tầm tay, Nguỵ Vô Tiện ho
khan ngồi dậy, tấm chăn mỏng trượt theo lồng ngực rơi xuống trước người, lộ ra vùng bụng đã được băng bó hoàn hảo, cùng với vạt áo mở rộng phanh ngực. Hắn lúng túng khép áo lại, lạnh lùng thốt lên tiếng "Đa tạ", rồi
xoay người xuống giường.
"Đi đâu?" Thông Lung dựa trên giường, lười biếng hỏi.
Lời Thông Lung nói còn chưa dứt, Nguỵ Vô Tiện đã rầm một tiếng ngã xuống
mặt đất, huyệt thái dương bất an nảy lên, những hình ảnh nhỏ vụn rời rạc xẹt qua trước mắt như đèn kéo quân.
Thông Lung thở dài một hơi,
đỡ hắn lên, "Ta biết ngươi muốn đi cứu Lam Vong Cơ, nhưng nguyên thần
của ngươi hao tổn, thân thể bị trọng thương, đi cũng không thay đổi được gì, không bằng ở chỗ ta dưỡng thương cho tốt...."
Nguỵ Vô Tiện
đẩy gã ra, lảo đảo đi tới hai bước, Thông Lung một tay vòng qua eo hắn,
định ôm hắn vào trong lòng, hắn cắn răng tránh đi, hung dữ nói: "Đừng
chạm vào ta".
Thông Lung ý vị thâm trường nói: "Mới vừa rồi băng bó, thay quần áo cho ngươi, chỗ nào ta cũng đều đã chạm qua...."
Nguỵ Vô Tiện cúi đầu nhìn thoáng qua, lạnh lùng nói: "Quần áo ta đâu?"
Thông Lung nói: "Vứt rồi".
Nguỵ Vô Tiện liếc mắt nhìn gã một cái, che lại vùng bụng hơi hơi đau, tiếp tục bước chân đi vào trong sân.
Thông Lung không nhanh không chậm đi theo phía sau hắn, Nguỵ Vô Tiện đi được
vài bước, trên người không biết lây nhiễm mùi máu thoang thoảng trong
hương hoa ngọt ngấy từ chỗ nào, dùng tay quệt một cái, miệng vết thương
lại rỉ máu.
Hắn nghỉ chân nhắm mắt một lát, đầy tim đầy mắt đều
là hình bóng Lam Trạm, mà hắn không biết làm sao mới có thể giúp đỡ y,
Thông Lung nói không sai, bộ dạng này của hắn, tới nơi cũng chỉ sẽ liên
luỵ Lam Trạm. Trong lúc mất kiểm soát rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì,
chính hắn không nhớ rõ, mà cũng không dám nghĩ, thương tích trên người
Lam Trạm, có phải do hắn tự tay đánh ra không. Âm Hổ phù bị hoà tan, âm
linh bạo động, hắn chỉ cách tẩu hoả nhập ma, kinh mạch đảo ngược có một
bước, bản thân hoàn toàn mất lý trí, mất nhân tính, sẽ gây ra thương
tích gì cho Lam Trạm, hắn nghĩ cũng không dám nghĩ.
Đứng ủ rũ chỗ này, bên người là tên Thông Lung như hổ rình mồi, không lúc nào là
không muốn thân cận với mình, Lam Trạm bên kia lại đang tử chiến đẫm
máu, hắn sốt ruột mà không thể giúp gì, không chừng còn làm người ta
quan tâm lo lắng, chỉ nghĩ đến đây, hắn đã đau lòng không chịu được.
Nếu Lam Trạm ở đây, y nhất định sẽ dùng giọng điệu điềm tĩnh, ở bên tai mình nói: "Nguỵ Anh, bình tĩnh, phân tích".
Xoa xoa huyệt thái dương, Nguỵ Vô Tiện cưỡng ép chính mình ngưng thần yên tĩnh suy nghĩ.
Trong một đám hình ảnh thoáng qua, bề ngoài đẹp đẽ tái nhợt của hoả thi chồng lên một cảnh tượng ở một nơi nào đó trong trí nhớ, Nguỵ Vô Tiện đột
nhiên kinh hãi, trong lúc đi qua đám hoa mận rực rỡ đến mức yêu khí bức
người, lần theo ký tức tìm ra hầm ngầm đã từng đi đến cùng Lam Vong Cơ.
Đúng vậy! Tại sao hắn chưa bao giờ liên hệ, bề ngoài của hoả thi khác với bề ngoài khó coi của tẩu thi bình thường, cực kỳ tinh tế và xinh đẹp, cùng một kiểu với những thi thể được liệm táng trong những quan tài không
mục rữa ở hầm ngầm hôm đó!
Thông Lung im lặng đi theo Nguỵ Vô
Tiện vào trong hầm ngầm, Nguỵ Vô Tiện cúi người bên quan tài, vất vả lê
bước chân, nhìn vào từng cỗ quan tài một.
Trống rỗng, tất cả đều trống rỗng!
Hắn nhớ tới Tiết Dương sau khi tàn sát Nghĩa Thành lợi dụng dân cư ở Nghĩa
Thành để tạm luyện chế ra hoả thi, cùng với những hoả thi cao cấp đi
theo phục vụ bên người gã, uy lực khác nhau như trời với đất, e rằng
phương thức liệm táng có quan hệ tới những hoả thi cao cấp. Lúc ấy Lam
Vong Cơ đã suy đoán những xác chết này bị người ta dùng để luyện chế tà
thuật, hiện giờ xem ra suy đoán này trúng ngay chóc, chỉ là lúc ấy bọn
hắn đều không nghĩ đến, mấu chốt ở chỗ quan tài, chứ không phải bản thân thi thể. Những quan tài này, cung cấp cho những thi thể năng lực nào đó mạnh mẽ hơn.
Mà một hầm ngầm thế này, dùng để thử nghiệm luyện chế bí mật, không thể nào phù hợp hơn.
Nguỵ Vô Tiện chậm rãi thẳng người dậy, sắc mặt tái nhợt, mái tóc dài rối
tung ướt đẫm mồ hôi vì đau, hắn nhìn về phía Thông Lung, "Ngươi đang
giúp Tiết Dương". Giọng điệu không phải là câu hỏi, bàn luận, mà là
khẳng định, một câu buộc tội.
Thông Lung nheo đôi mắt đỏ sậm lại, "Ta đã nói rồi, ta thích bỏ ra chút sức lực vì người khác".
Thông Lung nói: "Hắn ở đây làm cái gì, ta vẫn luôn không hỏi, hắn nói hắn cần một chỗ như vậy, thì ta cho hắn".
Nguỵ Vô Tiện hung hăng nói một hơi, "Vẫn luôn không hỏi? Vậy nếu gã ở đây
giết người phanh thây, ngươi cũng vẫn luôn không hỏi có phải không?"
Thông Lung nói: "Không sai, ta giúp người khác, có thể ở đây theo yêu cầu, về phần nhân phẩm và quan điểm của bọn họ, không liên quan tới ta, mỗi
người tự lo thân. Ta cũng từng nói, ta thích nhìn thấy bộ dạng bộc lộ
bản chất của bọn họ. Bản chất của Tiết Dương, thật sự là thú vị, so với
vài người che che giấu giấu, thú vị hơn nhiều".
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!