Lam Hi Thần đọc lá thư
trong tay, sắc mặt đại biến, ánh mắt bỗng nhiên chuyển đến bên người Kim Quang Dao, đúng lúc đối phương đưa lưng về phía hắn, đang mân mê một
cái lư hương.
Một khắc trước, Lam Hi Thần nhận được tin khẩn do
Lam Vong Cơ đã trốn đi gửi cho hắn, Kim Quang Dao chỉ mỉm cười, lấy cớ
bận châm thêm hương, tự giác tránh đi.
"Thế nào? Trong thư Hàm
Quang Quân có nói bọn họ đi đâu không?" Kim Quang Dao cũng không quay
đầu lại nói, xong rồi, mới từ từ nhìn về phía Lam Hi Thần, vừa thấy vẻ
mặt của hắn, phụt cười một tiếng, "Được rồi, Nhị ca, ta chỉ đùa một
chút, ta biết ngươi không tiện nói cho ta. Nhưng, vụ phong ba ở Bách
Phượng Sơn này ta đúng là hơi nóng nảy, xử sự thiếu thoả đáng, thật sự
xin lỗi nhiều".
Lam Hi Thần vẫn ngẩn người nhìn y, tựa như đắm
chìm trong nỗi khiếp sợ khó miêu tả không thể tự thoát ra được, trong
mắt lộ ra vẻ kinh ngạc nghi ngờ không xác định.
Nụ cười trên mặt
Kim Quang Dao khựng lại trong tích tắc, ngay sau đó lại giãn ra một cách quen thuộc, cười nói: "Sao vậy, vẻ mặt Nhị ca như thế, là lệnh đệ gặp
việc bất trắc gì sao?"
Nhưng Lam Hi Thần coi như hồi phục tinh
thần lại, tránh đi sự săm soi tỉ mỉ của y, cất lá thư vào trong tay áo.
Đọc xong lá thư này của Lam Vong Cơ gửi cho hắn, ánh mắt, hành động của
Kim Quang Dao, dường như lập tức thay đổi trong mắt hắn, như thể có cất
giấu sự khéo léo vô cùng và ý vị thâm sâu khó lường. Hắn bình tĩnh lại,
lắc đầu nói: "Vong Cơ, không có việc gì... cũng, không thông báo hướng
đi".
Kim Quang Dao lại cười, trong đáy mắt một tia ý cười vâng
lời ôn hoà, làm như tỏ ra y không để ý, "Nhị ca, giữa ngươi và ta không
cần khách khí, hành tung của lệnh đệ, ngươi đương nhiên không tiện nói
ra, cái này không sao. Có lẽ lần này, ta thật sự đổ oan cho Nguỵ công
tử, thật ra trong lòng ta sao lại không hy vọng như thế? Nhị ca, ngươi
cho rằng ta thật sự muốn cùng Nguỵ công tử đối địch hay sao?"
Lam Hi Thần lại ngẩn người, có chút ngốc ngốc như cũ, tựa như mỗi một câu
nói của Kim Quang Dao, đều cách một tầng lụa mỏng, khiến hắn nghe không
được rõ ràng lắm, trong đầu hắn là một mảnh hỗn loạn, trước mắt toàn là
từng câu từng chữ của Lam Vong Cơ, từng câu từng chữ giọng điệu chắc
chắn, mạch lạc chặt chẽ vạch trần Kim Quang Dao là kẻ chủ mưu đằng sau
màn, từng câu từng chữ khẩn cầu hắn đề phòng, thăm dò nghĩa đệ kết bái
này của hắn.
Kim Quang Dao ngồi xuống trước mặt hắn, sâu xa nói:
"Nhị ca, ý của ta là, hôm nay lệnh đệ bảo vệ Nguỵ công tử như thế trước
mặt mọi người, người sáng suốt nào còn không nhìn ra tâm ý của y, Nguỵ
công tử sớm muộn cũng là người của Cô Tô Lam thị, nể mặt Nhị ca, ta
đương nhiên không muốn kết thù với hắn. Nhưng, Nhị ca, người em dâu này
của ngươi cũng thật sự không đơn giản, sau này vào cửa, chỉ sợ là dẫn
đến ồn ào".
Kim Quang Dao lại lan man nói chuyện một hồi với hắn, suy nghĩ của Lam Hi Thần mới thoáng bình ổn lại. Kim Quang Dao thấy hắn không có ý mở miệng, thức thời nói: "Chạy ngược chạy xuôi bận rộn cả
một ngày, Nhị ca chắc cũng mệt mỏi, trở về phòng nghỉ ngơi sớm một chút
đi".
Lam Hi Thần hơi hơi gật đầu, liếc mắt nhìn kỹ Kim Quang Dao một cái, rồi im lặng đứng lên.
Đi được vài bước, suy nghĩ bỗng nhiên rõ ràng, dừng chân lại cạnh tấm bình phong đế gỗ khảm vàng bạc, quay đầu nói: "A Dao, lúc trước ta đưa ngươi ngọc lệnh thông hành của Vân Thâm Bất Tri Xứ, ngươi có mang theo trên
người không?"
Kim Quang Dao móc từ trong tay áo ra một lệnh bài chất ngọc ôn nhuận, màu sắc trang nhã, nói: "Đương nhiên".
Lam Hi Thần ngừng lại một chút, nói: "Lệnh cấm của Vân Thâm Bất Tri Xứ gần
đây có thay đổi, có thể đổi cái của ta không? Để phòng ngừa sau này
ngươi bị từ chối ở ngoài cửa".
Kim Quang Dao liếc mắt quan sát hắn một cái, vẫn tươi cười như cũ, đưa qua, "Vậy làm phiền Nhị ca".
Lam Hi Thần nhận lấy, làm như suy nghĩ gì đó, lát sau, đầu ngón tay truyền
linh lực, trên lệnh bài xẹt qua một tia sáng trong suốt, sau đó bình
thường trở lại, "Vậy là được rồi".
Tạm biệt Kim Quang Dao, Lam Hi Thần vội vàng đi ra khỏi Trán Viên, rảo bước đến dưới một bóng râm của
cái cây nở đầy hoa, rồi mới thở ra một hơi dài.
Hắn lặng lẽ xoa
xoa ngực, hắn xưa nay không rành làm cái việc lừa trời dối đất này,
huyệt thái dương và trái tim đều đập thình thịch, nhắm mắt điều tức một
lát, nhớ kỹ lại thái độ vẻ mặt mới vừa rồi, đều bày ra vẻ tự nhiên, chắc là che giấu được.
Lúc nhận được lá thư chấn động của Lam Vong
Cơ, trong lòng hắn là ngàn vạn lần không bằng lòng, không chỉ không tin
huynh đệ kết nghĩa của hắn sẽ làm ra những việc cực kỳ ác độc, tính toán mưu kế như vậy, mà bản thân hắn cũng không muốn lá mặt lá trái mà làm
ra hành vi do thám trộm cắp đó. Nhưng hắn lại cũng không phải là một
người do dự không quyết đoán, cho dù ôm động cơ chứng minh sự trong sạch của Tam đệ, hắn cũng cần phải điều tra việc này cho rõ, nhất định sẽ
không đứng ngoài cuộc.
Quan sát một lát, bốn bề vắng lặng, hắn
lấy thông hành ngọc lệnh từ trong tay áo mình ra, gõ nhẹ lên mặt ngọc
sáng bóng như gương, một loạt hình ảnh rõ ràng hiện ra trước mắt.
Lúc chế tác thông hành ngọc lệnh của Vân Thâm Bất Tri Xứ, là đã có kèm chức năng truyền hình ảnh, mới vừa rồi Lam Hi Thần lấy cớ thay đổi lệnh cấm, lặng lẽ động tay động chân lên ngọc lệnh kia của Kim Quang Dao, khiến
có chức năng truyền hình ảnh có thể thần không biết quỷ không hay được
kích hoạt, mà người cầm ngọc lệnh không hay biết. Hiện giờ, ngọc lệnh
được Kim Quang Dao đặt trên bàn trong phòng ngủ, hình ảnh chiếu ra là
toàn bộ tình hình trong phòng.
Kim Quang Dao đi về phía tấm gương đồng cao từ trần đến sàn trong phòng ngủ, vừa chạm vào mặt gương, lại
giống như đi xuyên qua, từng gợn sóng vòng tròn nổi lên, mặt gương lại
bằng phẳng như cũ, mà bóng người hoàn toàn mất tăm.
Trong lòng
Lam Hi Thần biết đó chắc chắn là lối vào mật thất của Kim Quang Dao, suy nghĩ một lát, lại đi vào Trán Viên một lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!