Trước mắt Nguỵ Vô Tiện lại một lần nữa bao phủ trong màn đen dày đặc,
tầm nhìn hỗn loạn của a Bích vẫn chưa rõ ràng, xung quanh vang lên tiếng đập gõ. Tĩếng đá bị đập vỡ, các vết nứt lan rộng dọc theo vách
đá, phát ra những âm thanh nứt vỡ nhỏ vụn, sau đó cùng với tiếng ầm ầm
rung chuyển, một luồng ánh sáng chói mắt chiếu từ cuối hầm mộ đến. Nguỵ Vô Tiện theo bản năng muốn nheo mắt lại, nhưng bị đồng tử mở rộng của quỷ hồn hút vào càng nhiều ánh sáng hơn. Trong tầm mắt của a Bích xuất hiện một hình bóng mờ ảo quen thuộc, đi theo
phía sau là vài người đàn ông to khoẻ cầm búa và xẻng, cô bé sợ tới mức
trốn ở sau lưng quan tài. Tiếng bước chân đến gần, đồng thời còn
có tiếng thở gấp hưng phấn của đám người, tiếp theo, vang lên tiếng xà
beng nạy loảng xoảng, quan tài lớn bên cạnh cô bé bị mở ra, nắp quan tài rơi cái rầm xuống đất, tất cả mọi người run lên mấy cái. Tiết
Dương nhìn vào trong quan tài, một bên mặt của gã bị ánh sáng màu đỏ
chói loà chiếu lên, cảnh tượng trong quan tài làm gã nín thở, vẻ mặt
khiếp sợ đến gần như không thể tin tưởng rồi dần dần biến thành mừng rỡ
như điên, mấy người đàn ông to khoẻ bên cạnh gã thấy được cảnh tượng đó, lại khẩn trương nuốt xuống một cái, nhìn Tiết Dương đưa tay vào mò mẫm
trong quan tài, hoảng sợ kêu lên: "Tiết công tử, cẩn thận!" Trên
mặt Tiết Dương hiện ra vẻ run rẩy giống như bị rắn độc cắn, gã rụt tay
về, sự tham lam trong đôi mắt xen lẫn một tia hèn nhát không thể phát
hiện. Từ đầu đến cuối, a Bích chưa từng nhìn vào trong cỗ quan tài lớn,
Nguỵ Vô Tiện cho dù vô cùng tò mò, cũng không cách nào biết được gã rốt
cuộc nhìn thấy thứ gì không thể tưởng tượng được như vậy. Hắn cảm nhận
được cảm xúc của a Bích bị kích động một cách bất thường, cẩn thận ngẫm
nghĩ, nhưng lại không thể phân biệt được cuối cùng là cảm xúc gì, cảm
xúc của cô bé... rất phức tạp, giống như là pha trộn giữa sợ hãi, căm
hận và nhớ nhung.
Các ngọn đèn trên vách tường tự động sáng lên,
trên khuôn mặt Tiết Dương tụ lại một vầng hào quang thận trọng: "Tiền
bối... Ôn Hoán tiền bối?" Gã vịn vào thành quan tài, ánh sáng đỏ từ bên
dưới chiếu lên gương mặt cười tủm tỉm của gã, nụ cười chợt nhiễm một tia dữ tợn đột ngột, Nguỵ Vô Tiện thầm nghĩ, bất kể trong quan tài là vị
cao nhân toàn năng nào, ngủ say mấy chục năm, vừa thức dậy nhìn thấy cái bản mặt này, đoán chừng là ngay cả bữa cơm cuối cùng cũng có thể ói ra
hết. Không biết vị huynh đài trong quan tài kia cố ý không trả
lời gã hay không thể trả lời gã, nói tóm lại, Tiết Dương không nhận được bất kỳ sự hồi âm nào. Gã hơi nôn nóng đi quanh quan tài một
vòng, tiểu lưu manh hiếm khi mang sắc mặt nịnh nọt, cố gắng muốn giao
tiếp với người hoặc quỷ trong quan tài, nhưng không thu hoạch được gì.
Cuối cùng làm như gã chán ghét, bản tính bại lộ, liên tiếp phun ra những lời chửi bới chợ búa. Tiếp theo, gã lại dâng lên các loại pháp bảo,
trận pháp, thử mọi biện pháp giao tiếp với âm linh, nhưng giống như mọi
cố gắng trước đó, không hề có được bất kỳ hồi âm nào. Trong lúc
trầm mặc khiến người ta xấu hổ, bỗng nhiên vang lên một loạt tiếng lục
lạc giống như tiếng cười, hoá ra là sự ngây thơ hồn nhiên của một đứa
trẻ, vang vọng trong hầm mộ u ám, lại tăng thêm vài phần nham hiểm hung
ác. Tất cả mọi người hoảng sợ, mấy gã đàn ông to khoẻ nổi da gà
toàn thân, gần như sắp chen nhau ra cửa bỏ chạy, Tiết Dương nheo nheo
mắt, nhanh chóng tìm được nơi phát ra tiếng cười, giọng ngọt ngào phát
ngấy nói: "Tiểu muội muội, ngươi ở đây làm gì thế?"
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!