Làm như vô cùng hài lòng với kiệt tác của chính mình, Tiết Dương biến
thái nở nụ cười, a Bích toàn thân chột dạ, lùi từng bước về phía sau. Sau lưng gã, mấy tên đàn ông to khoẻ chăm chỉ khai quật tử thi cho gã, thấy biến cố kinh khủng, gần như sợ đến mức có chút thất thần, theo bản năng cười mấy tiếng khô khan theo Tiết Dương. Tròng mắt đầy tơ máu
của Tiết Dương trước tiên đảo qua, giơ bàn tay lửa lên, làm động tác vẫy tay, một người đàn ông trong đám đó nghi ngờ chỉ chỉ vào mình, nhìn qua đồng bạn bên cạnh, lo sợ bất an đi qua dưới sự ra hiệu của Tiết Dương. Tiết Dương cười tủm tỉm, lòng bàn tay lửa chụp vào lồng ngực của người nọ,
người nọ cúi đầu nhìn, ngẩn ra, chưa kịp kêu thảm, thì vết rạn màu đỏ ở
ngực đã lan tràn khắp chân tay mạnh khoẻ của hắn, cổ ro rút ở một góc độ không giống con người, màu đen trong mắt bị thay thế bởi màu đỏ đục
ngầu. Hai người đàn ông khác thần kinh căng thẳng lúc này mới
phóng ra, bọn họ vừa kêu la kinh hoàng vừa nghiêng ngả lảo đảo chạy ra
bên ngoài, nhưng chưa chạy được mấy bước, đã bị đồng bạn đang sống sờ sờ biến thành hoả thi kéo lại, nâng lên không trung, rắc rắc hai tiếng, cổ bị vặn gãy, như con rối đứt dây đột ngột ngã ra đất. A Bích sợ
đến mức lăn mấy vòng trên mặt đất, Tiết Dương từng bước đến gần cô bé,
nó tuyệt vọng nức nở lên: "Thực xin lỗi! Ta, ta đang định, định nhắc nhở ngươi ở đó có cơ quan, ai biết ngươi muốn đụng chạm lung tung vào,
ngươi, ngươi không biết đồ vật trong cổ mộ đều không thể chạm lung tung
vào hay sao?! A a a a đừng! Đồ cặn bã nhà ngươi cút ngay, chó tạp chủng, đồ ghê tởm, quái vật biến thái! Quái vật ---!" "Quái vật?" Tiết
Dương nhẹ nhàng xoay đầu, cười dữ tợn, "Không dám, không dám, ta có phải nên cảm ơn ngươi đã chặt đứt một cánh ta không nhỉ? Để ta có cơ hội nối vào một cánh tay mới?" A Bích nước mắt nước mũi ràn rụa, hít hít mũi từng chặp, oa oa gọi loạn lên, làm như nhìn thấy kết cục bản thân
mình sẽ bị thiêu đốt đến hồn phi phách tán. Đúng lúc này, có một
giọng nói thứ ba vang lên trong hầm mộ tối tăm, nghe ra rõ ràng là giọng nữ, nhưng nghèn nghẹn khào khào, mỗi một chữ nói ra đều giống như cực
kỳ gian nan, mang theo cảm giác khô nóng ma xát qua giấy nhám.
"Ngươi cầm bàn tay của ta". Biểu tình của Tiết Dương trở nên vô cùng kỳ quái, gã ngẩng đầu lại nhìn phía trên quan tài, trên mặt đầy vẻ mê muội, thậm chí khiến cho gã lộ ra một tia an tĩnh hiếm thấy. Nguỵ Vô Tiện lúc này rất muốn quay đầu
lại, nhìn cảnh tượng trong mắt gã, nhưng cũng rất cổ quái chính là, Nguỵ Vô Tiện vẫn luôn có cảm giác không thể nào giải thích được, bất kể
trong cỗ quan tài lớn kia để thứ gì, a Bích cũng gần như là cố tình
tránh nhìn vào, hễ ánh mắt chạm vào nơi đó là sẽ lập tức dời đi ngay. Theo lý mà nói, cho dù là người hay quỷ, bị người ta chém rớt một bàn tay,
nói chung là không dễ chịu, nhưng trong giọng nói của chủ nhân bàn tay
này lại không có chút khiển trách, nghi hoặc, phẫn nộ, hoặc gợn sóng
nào, nghe giống như là kể lại một sự thật khách quan vậy. Giọng nói kia tiếp tục nói: "Nó ăn mòn thân thể ngươi, cho đến khi ngươi cũng trở thành vật chứa". Tiết Dương nghe không hiểu: "Vật chứa? Vật chứa gì?" Làm như cũng không có hứng thú giải đáp nghi vấn của gã, giọng nói tiếp tục dùng một loại ngữ khí buồn ngủ chưa tỉnh táo để nói: "Người phàm không
nên trở thành vật chứa". Nói xong câu này, giọng nói này dường như tự nghĩ tự nói ra hết những gì nó muốn nói, sau đó lại rơi vào im lặng.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!