Ba người vây quanh ở bên ngoài Nhã Thất, Nguỵ Vô Tiện vô cùng bất nhã mà mở ra một khe cửa nhỏ, dán mắt nhìn vào bên trong. Lam Cảnh Nghi khinh
thường đứng ngó, chỉ thấy trên mặt Nguỵ Vô Tiện một hồi biến đổi khác
thường, lúc bực mình bĩu môi, rồi lại bỗng nhiên ngây ngô cười một chút, nhe răng nhếch miệng, lúc lại nhìn đến ngẩn người, hai mắt trừng to,
không chớp mắt.
"Có cái gì hay..." Lam Cảnh Nghi chịu không nổi ngứa ngáy trong lòng, rốt cuộc cũng bám vào, nhìn chung một chỗ với hắn.
"Bộ dạng này.... của hai người, lát nữa nếu có người tới thì làm sao đây?"
Lam Tư Truy chỉ cảm thấy hình ảnh này thật sự khó coi, vì một lớn một
nhỏ không nên thân này mà sốt ruột, đi loanh quanh hai vòng ở chỗ đó,
không thấy ai tới, cúi đầu phát hiện hai quả cầu tuyết ở bên cạnh đôi
giày trắng của cậu, một con lẳng lặng nép vào, một con vui sướng đi vòng quanh theo cậu, không khỏi vừa mừng vừa sợ, ngồi xổm xuống chơi đùa với con thỏ, "Các ngươi làm thế nào theo tới đây?"
Bên kia giọng của Lam Cảnh Nghi lải nhải lúc thì kinh ngạc lúc thì gào lên truyền đến:
"Quân Tử tiên tử thật đúng là thích Hàm Quang Quân nha, đều viết hết lên mặt, bình thường nghiêm túc lại cao ngạo, như một đại nhân nhỏ vậy, rõ
ràng cũng cỡ tuổi chúng ta thôi, ở trước mặt Hàm Quang Quân, liền trở
thành một thiếu nữ mùa xuân, cười thẹn thùng đến vậy, vẫn là cùng một
người sao?..... Nè nè nè, sao nàng lại dựa gần như thế chứ? Tay, tay sắp đụng vào rồi kìa!... Hàm Quang Quân! Hàm Quang Quân lui về phía sau!
Hay cho nam tử trinh liệt chính trực! Hả? Nguỵ tiền bối ngươi cười vui
vẻ như vậy làm cái gì?.... Ủa, đây lại là đang làm gì? Hình như đang dạy các nàng cách dùng pháo hiệu ha, đều vây quanh người rồi.... Hàm Quang
Quân thật có diễm phúc, ta cả đời này sẽ không được các cô nương vây
quanh như vậy... Ai da, chen chúc quá nhìn không được, wow! Hàm Quang
Quân mới vừa rồi có phải đã bị chạm vào tay một cái?"
Lời này của Lam Cảnh Nghi vừa nói xong, liền cảm giác một luồng gió trên đỉnh đầu,
Nguỵ tiền bối ở phía trước cậu không thấy đâu nữa, vừa cúi đầu, chỉ cảm
thấy một thứ lông xù xù ở cạnh chân cậu bị ném vào, ngay sau đó, cửa lớn Nhã Thất đã bị đá mở ra, cậu suýt nữa té vào trong, vừa định nổi giận,
tiếng nói trong Nhã Thất đột nhiên im bặt, vô số ánh mắt quét về phía
này.
Cậu giật mình một cái, trong miệng vội lẩm nhẩm mấy tiếng
"Xin lỗi xin lỗi", cúi đầu khom lưng trốn ra ngoài, ở bên cạnh, thân
hình thon dài của Nguỵ Vô Tiện đứng đó, mặt lộ vẻ vừa kinh ngạc vừa tức
giận, chỉ vào con thỏ con bị hắn ném qua khe cửa, đang choáng váng ngây
ngốc nằm bẹp trên mặt đất, quở mắng: "Ngươi làm sao chạy tới đây rồi?
Đây là nơi ngươi có thể đến hay sao? Không thấy người lớn đang làm việc
hả, mau trở về!"
Thỏ con bị người này không chút xấu hổ trách
mắng, chẳng hề quan tâm, cong đuôi lên, tung ta tung tăng chạy vào, một
trận tán loạn.
"Tiểu súc sinh này! Còn chạy hả! Để xem có xiên
ngươi lên đem nướng không!... Nè nè nè, bắt thỏ đây, tránh ra tránh ra
---!" Nguỵ Vô Tiện la hét, làm bộ làm tịch chạy theo phía sau, thỏ con
chạy lung tung giữa một đống các tiên tử váy áo phất phơ, nên hắn cũng
chạy theo đông xuyên tây chạm, đến bên cạnh Lam Vong Cơ, vờ như đứng
không vững, đụng nghiêng ngả các cô nương vòng quanh người y, Lam Vong
Cơ làm trung tâm, trong vòng phạm vi khoảng hai sải tay, trống trơn.
Các tiên tử nhìn một tên lưu manh không biết từ đâu chui ra, ngã trái
nghiêng phải cố chạm vào người các cô nương, cho rằng hắn muốn ngả ngớn
không đứng đắn, một bên ráng tránh né, một bên oán than dậy trời, cuối
cùng chỉ thấy con thỏ nhảy vào trong lòng ngực Lam Vong Cơ, thoải mái
nép vào bên trong, tên lưu manh kia thế mà cũng không tránh, nhào vào
trong lòng Lam Vong Cơ với khí thế càng lớn hơn, nhào vào ôm trọn, đôi
môi như có như không phớt qua gò má của Lam Vong Cơ một chút, tiếp đó
vịn bả vai y gượng lại.
Lam Vong Cơ đang ngồi ở trong phòng, tên
lưu manh và con thỏ từ trên trời rơi xuống, trong chớp mắt hơi thở ấm áp của Nguỵ Vô Tiện đã phà trên cổ y, một đôi mắt ba phần hoảng loạn bảy
phần mang ý cười lọt vào trong mắt y, bàn tay để trên vai y vuốt xuống
ngực, thuận thế trượt tới giữa hai chân, sờ soạng lung tung mấy cái, mời chộp lấy quả cầu tuyết tròn xoe kia vào trong lòng mình.
Đột
nhiên không kịp phòng ngừa bị sàm sỡ một trận này, khiến toàn thân trên
dưới Lam Vong Cơ hoàn toàn cứng đờ, sắc mặt Lam Vong Cơ hơi trắng, bên
tai lại đỏ, nhịp thở thật vất vả bình ổn lại, thấp giọng trách mắng:
"Nguỵ Anh, ngươi lại hồ nháo".
Đám nữ tu ai nấy đều lộ vẻ ngạc
nhiên, thế mới biết gã lưu manh mặt mày tuấn tú, tràn đầy tươi cười ở
trước mặt này, vậy mà lại là Di Lăng Lão Tổ Nguỵ Vô Tiện ngự quỷ giết
thần trong lời đồn, hai bên nhìn nhau trong khoảng thời gian ngắn, lại
thấy hắn ôm con thỏ, bắt xong rồi nhưng cũng không đi, tuỳ tiện sán lại
gần Lam Vong Cơ ngồi xuống, sau khi gây xáo trộn xong vô cùng không biết xấu hổ mà chen một chân vào, nói: "Các ngươi đang làm gì? Ta cũng nhìn
một chút, đây là bản đồ vùng Cô Tô sao? Vẽ thật là tỉ mỉ, chuẩn bị xuống núi săn đêm đúng không? Đúng lúc ta không quen thuộc Cô Tô, cho ta nghe cùng để làm quen một chút, sau này thường xuyên qua lại, không lạc
đường, đúng không, Hàm Quang Quân?"
Hắn nháy mắt trái với Lam
Vong Cơ, một đôi mắt đào hoa cong cong như dòng suối, khoé miệng mỉm
cười, thấy ánh mắt Lam Vong Cơ hơi giận bắn tới, nâng thỏ con đến gương
mặt bên cạnh, bản thân mình trốn phía sau, vô tội nói: "Thỏ con sai, có
thể nó nhớ ngươi, mới tìm đến đây, ngươi đừng đuổi nó".
Thỏ con nhúc nhích cái mũi màu hồng nhạt về phía Lam Vong Cơ.
Nguỵ Vô Tiện nhìn y rồi lại nhìn con thỏ: "Hai người các ngươi bình thường
cũng dính nhau như vậy sao, quan hệ không bình thường nha..."
Lam Vong Cơ ngước mắt lên, không nói lời nào, chỉ nhìn hắn chằm chằm.
Hắn cũng không cảm thấy ngại ngùng, xoay người ôm lại con thỏ, nghiêm túc
đứng đắn đi lại nhìn bản đồ trên bàn kia. Bức bản đồ vẽ tay, nhẹ nhàng
vài nét bút, đã phác hoạ từng gia đình thôn trấn, núi non sông ngòi của
vùng phụ cận Vân Thâm Bất Tri Xứ. Nguỵ Vô Tiện ngắm nghía mấy lần, duỗi
tay chạm vào bàn tay đang cầm bút của Lam Vong Cơ, cầm cây bút lông vuốt thẳng lại, hứng chí thêm vài nét bút, "Chỗ này còn có vài ngôi mộ, lúc
trước ta có đi qua".
Một đám cô nương nhìn đến ngẩn người, thật
cẩn thận nhìn vẻ mặt Lam Vong Cơ, thấy y tức giận nói không nên lời, ánh mắt lặng lẽ lưu chuyển một hồi trên người Nguỵ Vô Tiện, rồi mới phục
hồi tinh thần lại, tiếp tục giảng giải cho các nàng tình hình dưới chân
núi.
Quân Tử ngồi ở phía bên kia Lam Vong Cơ, tầm mắt nhịn không
được liếc qua liếc lại vài cái giữa hai người, trên mặt có vài phần ghen tuông, có chút tức giận, lại vừa nghĩ đến trăm lần cũng không ra, tại
sao Lam Vong Cơ có thể nhịn chuyện này.
Nguỵ Vô Tiện ôm con thỏ,
nhưng thật ra lại an phận, hắn ngồi bên cạnh Lam Vong Cơ, ở khoảng cách
chân chạm chân, vai chạm vai, Lam Vong Cơ thờ ơ, không trách mắng cũng
không tránh né, thần sắc bình tĩnh như thường, ánh mắt thậm chí không hề nhìn về phía Nguỵ Vô Tiện, Nguỵ Vô Tiện gây ra ầm ĩ, y chỉ thất thần
một chút, đến khi ồn ào xong, lại tiếp tục.
Quân Tử tinh tế nhìn
theo nhất cử nhất động của Lam Vong Cơ, đương nhiên đều nhìn thấy tất cả những chuyện này, giác quan thứ sáu của nữ tử nhạy bén, nhìn ra được
chút gì đó giấu bên dưới, cũng đoán được Nguỵ Vô Tiện đến đây là để làm
gì, đơn giản là biểu thị chủ quyền công khai, nàng có nghe một ít tin
đồn nhảm nhí của hai người, nhưng Lam Vong Cơ trong mắt của các nữ tu Cô Tô Lam thị, trước giờ là sống có đạo đức, không dính bụi trần, không hề có bất kỳ lời đồn hồng phấn nào với nữ tử đồng tu đồng môn, huống chi
là nam tử mày râu. Bởi vậy chẳng có ai để ý, chỉ cảm thấy bên ngoài
không hiểu biết con người Lam Vong Cơ bịa chuyện cho vui, hiện giờ xem
ra, quan hệ của hai người tốt hơn so với tưởng tượng ban đầu của mọi
người, thái độ của Lam Vong Cơ đối với Nguỵ Vô Tiện, cũng hơi có chút vi diệu không thể diễn tả. Nghĩ như vậy, lời đồn thế mà không phải là vô
căn cứ, tự nhiên có chút bực bội.
Cô nương gia vẫn là có chút tâm tư nhỏ, đợi Lam Vong Cơ giảng giải xong con đường xuống núi làm nhiệm
vụ, nàng liền lấy ra một cây đàn thất huyền, cầm một cuốn sách nhạc
trong tay, xin y chỉ dạy đánh đàn.
Lam Vong Cơ gật đầu, lấy xuống một cây đàn từ trên bàn để đàn trong Nhã Thất, hai ngón tay khảy lên
tinh tinh, nghe thấy âm sắc tốt rồi, ngẩng đầu hơi quét mắt qua bản nhạc một cái, nâng tay đàn một đoạn.
Bên kia, con thỏ trong lòng Nguỵ Vô Tiện không biết tại sao từ một con biến thành hai con, hai quả cầu
tuyết lăn lộn một hồi, làm như chơi mệt, một con híp mắt ngáy khò khò,
con kia ghé sát vào bên cạnh, tỉ mỉ liếm láp chơi đùa đến nỗi bộ lông bù xù lên. Một lát sau, Nguỵ Vô Tiện ôm chúng nó, dưới khúc nhạc có hiệu
quả thôi miên cực tốt của Cô Tô Lam thị, cũng không ngoại lệ mà mơ màng
sắp ngủ. Cái đầu như quả hồ lô treo trên cây, lắc lư đông tây một trận,
cuối cùng gác lên bờ vai trái của Lam Vong Cơ.
Hắn cứ thế ngủ, tay trái Lam Vong Cơ hơi chậm lại, thu nhỏ biên độ động tác, cẩn thận không để cho hắn ngã xuống.
Các cô nương yên lặng nhìn vào mắt, ai cũng không lên tiếng, Quân Tử nhẹ nhàng thở dài một hơi, cất sách nhạc đi.
"Nguỵ Anh..." Lam Vong Cơ nhẹ giọng đánh thức hắn, Nguỵ Vô Tiện dụi dụi mắt,
mơ mơ màng màng bị y kéo lên, hai con thỏ cũng được Lam Vong Cơ nhét vào lòng, một người hai thỏ, cứ như thế một đường trở về Tĩnh Thất.
Nguỵ Vô Tiện bị oán khí âm linh ăn mòn, hôn mê nửa tháng, mới tỉnh lại không bao lâu, thân thể lại mệt mỏi, vừa nằm xuống giường là ngủ, Lam Vong Cơ sau khi truyền linh lực cho hắn vẫn luôn canh chừng, đến giờ hợi, liền
cùng nhau ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!