TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN

Nè Lam Trạm, Ta Thật Sự Là Người Tốt

Chương 127: 127


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Lam Khải Nhân trước khi đưa người xuống núi còn có vài việc cần dặn dò, ra lệnh cho mọi người đến Nhã Thất nói chuyện.

Sắc trời mới hửng sáng, tiếng bước chân sôi nổi khắp nơi, chính là bắt đầu giờ đọc sách buổi sáng, từng tốp năm tốp ba thiếu niên dàn thành hàng, che miệng lại cố nuốt xuống cái ngáp đã dâng lên tới cổ họng, dụi dụi đôi mắt nhập nhèm vì buồn ngủ, đi về hướng Lan Thất, khoé mắt nhìn thấy một hình bóng quen thuộc, người nọ cưỡi cơn gió mang sắc trắng nhạt lạnh lẽo từ chân trời bay tới, trái tim các thiếu niên lập tức nhảy lên cuống họng, một loạt các phản ứng được huấn luyện có bài bản thậm chí không cần suy nghĩ đã rần rần khởi động, các động tác nhỏ lề mề lập tức được thu hồi, đầu như ngàn cân, đang định khom người, cung cung kính kính kêu "Hàm Quang Quân", ai ngờ chữ này cứ thế mắc kẹt trong họng.

Không phải bọn chúng cố ý bất kính, mà thật sự là hình ảnh trước mắt quá mức đáng kinh ngạc!

Một bông hoa thược dược mơn mởn hồng phớt, cắm ngay chính giữa đầu Hàm Quang Quân như thiên thần giáng lâm của bọn chúng!

Cành hoa xuyên qua phát quan bạc, không nghiêng không lệch đúng ngay vị trí cây trâm, đó cũng không phải là hành vi ngả ngớn mà tiểu cô nương hứng chí cài sau tai để làm ra vẻ đáng yêu, cũng không phải bị người ta đùa dai mà tuỳ ý ném lên, mà là đoan đoan chính chính cài lên phát quan, không hổ là Hàm Quang Quân, ngay cả cài hoa cũng mang phong thái quy phạm đoan chính, không thể bắt bẻ của Cô Tô Lam thị!

Điều này bày ra một thái độ trịnh trọng nghiêm túc, xứng với sắc mặt lạnh lùng của Lam Vong Cơ, phối hợp với màu sắc của đoá hoa thược dược cực kỳ tươi rói, cực kỳ xuân thì đó, hiệu quả mang lại là... xinh đẹp đáng yêu bất ngờ!

Ban đầu Lam Vong Cơ gật đầu đáp lễ đồng thời không dừng bước chân, ngước mắt lại thấy một đám đang ngây ngẩn nhìn chằm chằm vào mình giống như bị sét đánh, không khỏi ngừng lại.

Đối mặt với hình ảnh kinh khủng khiếp như thế, các thiếu niên nhắm chặt mắt lại rồi mở mắt ra, chỉ sợ là đôi mắt đã bị yếm bùa, có đứa tự cảm thấy mình phạm vào giới luật không thể nói ra nào đó mà vô thức thốt ra một tiếng "A di đà Phật", có đứa hai mắt nhìn thẳng, một tiếng "Hàm Quang Quân" mắc kẹt một nửa ở trong họng, sắc mặt nghẹn đến mức xanh tím, rốt cuộc bị bữa sáng trôi xuống bụng ợ lên một cái làm cho hết nghẹn, nhưng cảm giác sảng khoái này còn chưa kịp hưởng thụ được bao lâu, đã bị ánh mắt như tia chớp của Lam Vong Cơ ghim xuống mặt đất, các thiếu niên sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, run run rẩy rẩy vùi đầu xuống, "Hàm, Hàm Quang Quân, xin, xin lỗi, chúng ta....."

Chúng ta cái gì cũng không thấy?

Chúng ta hoa mắt?

Bạn đang đọc bộ truyện Nè Lam Trạm, Ta Thật Sự Là Người Tốt tại truyen35.shop

Dáng vẻ xinh đẹp đáng yêu cài hoa trên đầu của Hàm Quang Quân là chúng ta không xứng đáng xem?

Các thiếu niên bị hai loại cảm xúc vô cùng sợ hãi và vô cùng mắc cười trộn lẫn tra tấn hồi lâu, thừa nhận gánh nặng mà cuộc đời không thể thừa nhận nổi, rốt cuộc không phụ lòng mong đợi của mọi người mà... trốn đi.

Lam Vong Cơ một đường chịu đủ mọi ánh mắt cực kỳ đặc sắc nhưng sợ hãi không dám nói, ánh mắt ra vẻ nghiêm túc lại giả vờ nhìn xung quanh, đi đến Nhã Thất, nghĩ thầm có lẽ là quần áo bị Nguỵ Vô Tiện sửa sang không được đúng mực, mất lễ nghĩa, trong tay không có gương cũng khó, đợi đến khi gặp huynh trưởng, sẽ điều chỉnh lại cho y.

Lam Khải Nhân, Lam Hi Thần, Quân Tử và một đám nữ tu ngồi trong Nhã Thất, Lam Vong Cơ vừa đi vào, đều có biểu tình giống như bị sét đánh, làm như để bọn họ nhìn thấy một cảnh tượng gì đó mà suốt đời khó có thể xoá nhoà.

Quân Tử cô nương hai mắt mở to hết cỡ, kinh ngạc qua đi, rũ mắt xuống, trên mặt hiện lên vẻ ửng hồng như có như không, sau đó là tim đập nhanh lên không thể kềm chế. Các thiếu nữ phía sau nàng, cũng loạn thành một đám, không biết làm gì, vừa kinh ngạc vừa vui mừng lôi kéo nhau, tựa như nhìn thấy điều gì đó thẹn thùng đến cực điểm, không nỡ nhìn thẳng nhưng lại không cách nào rời mắt đi, chỉ dám bụm mặt rồi nhìn lén Lam Vong Cơ qua kẽ tay.

Lam Hi Thần trực tiếp bật dậy khỏi chỗ ngồi, "Vong Cơ, ngươi, dáng vẻ của ngươi.... sao lại thế này?"

Hắn còn chưa đi được một nửa, đã nghe thấy Lam Khải Nhân rống lên một tiếng kinh sợ quá độ: "Còn, còn ra thể thống gì ---!"

Lam Vong Cơ không ngờ tình hình lại như vậy, cũng hiếm khi mà hoảng sợ, "Thúc phụ, huynh trưởng, ta...?"

Trong mắt Lam Hi Thần vừa buồn cười vừa tội nghiệp, nhịn nửa ngày, rốt cuộc "phụt" một tiếng bật cười, khum tay lại đưa lên bên miệng, vừa có ý tốt nhắc nhở: ".... Vong Cơ, trên đầu ngươi, đang mang cái gì?"

Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Nè Lam Trạm, Ta Thật Sự Là Người Tốt, truyện Nè Lam Trạm, Ta Thật Sự Là Người Tốt , đọc truyện Nè Lam Trạm, Ta Thật Sự Là Người Tốt full , Nè Lam Trạm, Ta Thật Sự Là Người Tốt full , Nè Lam Trạm, Ta Thật Sự Là Người Tốt chương mới


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Back To Top