Lúc Lam Vong Cơ nói ra câu bày tỏ chấn động kia, cả người Nguỵ Vô Tiện
đều là khiếp sợ, đợi đến khi Lam Vong Cơ từ trước mặt hắn đứng dậy, rời
đi, từng bước một đi ra khỏi Nhã Thất, khắp đầu óc hắn lại dâng lên đủ
loại nghi vấn, hắn biết chính mình nên đuổi theo, túm lấy y, hỏi từng
câu từng chữ cho rõ ràng, cho dù bọn hắn sẽ cùng nhau bị phạt thước,
chịu giới tiên, hắn cũng không rảnh để lo, hắn muốn hỏi: Lam Trạm, ngươi mới vừa nói người kia, là ta sao?
Nhưng mà dũng khí cả người hắn tựa như trong nháy mắt rút đi sạch, ngơ ngác mờ mịt chỉ còn lại: Nếu
tất cả những chuyện này đều là hiểu lầm thì làm sao đây?
Nguỵ Vô
Tiện đột nhiên phát hiện, nhiều năm như vậy bản thân mình được kẻ trước
người sau thổi phồng từng ở giữa vạn bông hoa, được xưng là tay già đời
thân kinh bách chiến trong tình trường, trên thực tế là ngay cả tay cô
nương cũng chưa từng nắm qua, lúc chọc ghẹo Lam Vong Cơ chém gió tung
toé, hoa bay ngập trời, hoàn toàn là dáng vẻ của một lão lưu manh đã
sống vài đời, nhưng một khi đối phương vô cùng trịnh trọng mang tâm ý
đưa đến trước mặt mình, thì hắn lại rất không có tiền đồ mà... luống
cuống.
Không biết nên nói như thế nào, đáp lại ra sao, giọng nói
làm như bỏ nhà trốn đi, tay tay chân chân không nhúc nhích nổi, thành
một phế nhân tàn tật câm ngốc. Sống lâu như vậy, hắn lần đầu tiên phát
hiện, phải trần trụi đối mặt với chân tâm của người khác, đối mặt với
chân tâm của mình, mổ xẻ phơi bày ra trước mặt người khác, là một việc
đòi hỏi sự dũng cảm đến thế nào.
Cho đến khi Lam Khải Nhân giống
con cóc phồng mang trợn má đứng phía sau hắn, giận dữ đuổi hắn ra khỏi
Nhã Thất, Nguỵ Vô Tiện mới thất tha thất thểu chạy ra ngoài. Lang thang
không có mục tiêu như thể hồn đã lìa khỏi xác, liên tục đụng mấy người
mà không hề hay biết.
Nguỵ Vô Tiện ngồi xổm xuống ven đường, tâm
hoảng ý loạn nhổ các ngọn cỏ trong tầm tay, cho đến khi một vòng xung
quanh bị hắn nhổ sạch sẽ, hắn mới ngây người ngẩn ngơ, phủi bay những
cọng cỏ phủ khắp người sang một bên, hùng hổ chạy về hướng từ đường.
Hai đệ tử bên ngoài từ đường cản hắn lại, "Nguỵ công tử, ngươi... ngươi
không thể đi vào, từ đường là nơi quan trọng, không được vào".
Nguỵ Vô Tiện vô cùng kinh ngạc: "Hả? Trước kia ta là khách quen của nơi này, từ đường Lam thị các ngươi xưa nay đều hoan nghênh ta".
Đệ tử ngạc nhiên hơn: "Khách quen?"
Nguỵ Vô Tiện kiêu ngạo: "Đúng vậy, thỉnh thoảng bị đánh đòn".
Đệ tử xấu hổ: "..... Nhưng, nhưng hiện giờ ngươi không phạm lỗi, không có lý do không thể đi vào".
Nguỵ Vô Tiện đúng lý hợp tình: "Ta có lúc nào không phạm lỗi đâu? Kỳ lạ thế, nếu vậy hay là, ta tự đầu thú một chút? Ngươi đừng vội, để ta ngẫm lại
đã nha.... Đầu tiên, mấy hôm nay á, chưa được sự cho phép đã ngủ với Hàm Quang Quân nhà các ngươi, xin hỏi, chuyện này phạm bao nhiêu điều gia
quy?"
Đệ tử canh cửa làm như trúng gió mà run rẩy mấy cái, miệng bắt đầu lắp bắp: "Ngủ, ngủ...."
Nguỵ Vô Tiện nói: "Ừ, đã ngủ khoảng bảy tám ngày thì phải, mỗi ngày ôm ngủ,
tư thế đều khác nhau, các ngươi muốn nghe chi tiết không?"
Đệ tử
phảng phất gặp sét đánh, sắc mặt đầu tiên là trắng bệch, sau đó đỏ bừng, cứng đờ liên tục xua tay: "Không không không không không, ngài, ngài cứ tự nhiên, tự nhiên...."
Lam Vong Cơ quỳ bên trong nghe được đoạn đối thoại này vô cùng rõ ràng, ngay sau đó một loạt tiếng bước chân,
Nguỵ Vô Tiện được thuận lợi thả ra nghênh ngang bước vào, cảm thán một
câu nhiều năm như vậy mà bài trí không chút thay đổi, sau đó vén vạt áo, quỳ gối bên cạnh Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ trầm mặc một lát, chậm rãi nói: "Ngươi... không cần quỳ cùng ta".
Nguỵ Vô Tiện nói: "Ta không phải tới quỳ cùng ngươi, Lam Trạm, ta có lời
muốn hỏi ngươi". Vẻ mặt của hắn bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, khí thế
tranh cãi với đệ tử canh cửa mới vừa rồi không biết biến đi đâu, thoạt
nhìn có vẻ dũng khí rất lớn, ngay cả lông mi cũng hơi hơi run rẩy, tằng
hắng giọng nói, nghiêm túc nhìn Lam Vong Cơ.
Tựa như bị lây cảm
xúc của hắn, thần sắc của Lam Vong Cơ cũng trở nên không thích hợp, cảm
xúc khẩn trương này xâu thành chuỗi, không ngờ lây ngược trở lại Nguỵ Vô Tiện, hắn hiện giờ ngay cả tay cũng không biết nên để ở đâu, Lam Vong
Cơ giấu cảm xúc vào trong, không lộ ra ngoài, nếu không hiểu con người
của y, thì thậm chí không thể biết y đang khẩn trương, còn Nguỵ Vô Tiện
thì cả người xoắn thành một nùi, chỉ thiếu điều viết lên trên trán, ngón tay vô thức xoa xoa sau tai, xoa trụi lủi cả một mảng tóc, mới hậu tri
hậu giác mà đưa đến trước mặt, bị doạ, vội vứt nhúm tóc đó đi, ngước mắt lên, thấy ánh mắt im lặng của Lam Vong Cơ, lại hoảng hoảng loạn loạn mà nhặt lên lại, "Thực xin lỗi, ta không phải cố ý muốn vứt rác lung tung
trong từ đường.... Ta, ta cất vào người..." Nói xong, quả thực nhét vào
trong áo.
Bận rộn linh tinh xong, Nguỵ Vô Tiện quên mất lời muốn
hỏi ở ngay cửa miệng, đầu óc hoạt bát ngày thường làm như chậm đi nửa
nhịp, cau mày suy nghĩ nửa ngày, bỗng nhiên giật mình nhớ ra, nhưng sau
khi va phải ánh mắt của Lam Vong Cơ, đầu lưỡi lại bắt đầu thắt nút, sống hai đời, lần đầu làm chuyện như vậy, giống như có một con thỏ đang chạy loạn trong lồng ngực, khiến hắn càng thêm nghẹn thêm loạn, vừa mở
miệng, liền nói lắp một cách rất không có tiền đồ.
"Lam Trạm,
ngươi... ngươi mới vừa rồi ở... ở trước mặt Lam tiên sinh, nói ra lời
nói kia, ngươi nói trong lòng ngươi có một người.... Người đó..."
Sắc mặt Lam Vong Cơ vẫn điềm tĩnh như cũ, ánh mắt lại không tự chủ được mà ngưng tụ thành một ngọn đèn.
"Người đó...." Nguỵ Vô Tiện chỉ cảm thấy trái tim sắp sửa nhảy ra khỏi lồng
ngực, nhất thời nối sai một sợi dây trong đầu, lại vọt miệng thốt lên:
"Người đó ta có quen không?"
Lam Vong Cơ ngẩn ra, làm như không biết trả lời như thế nào, lát sau, mím môi, khe khẽ "Ừm" một tiếng.
Dưới sự khởi đầu tệ hại như uống say rượu này, Nguỵ Vô Tiện ngược lại cảm
thấy bình tĩnh hơn, hắn rũ mắt, nhẹ nhàng nói: "Vậy ngươi... bắt đầu
thích hắn từ khi nào?"
Lam Vong Cơ: ".... Thật lâu, thật lâu trước đây".
Ngón tay xoắn ống tay áo của Nguỵ Vô Tiện dừng lại, Lam Vong Cơ trong mắt
hắn hiện ra vẻ âm trầm như nước mà nhìn hắn, trong đôi mắt màu lưu ly
dường như đọng lại một hồ sâu thăm thẳm, dưới những gợn sóng nhè nhẹ,
nhìn không thấu được hồ sâu bao nhiêu.
"Vậy ngươi," ngực Nguỵ Vô Tiện hơi phập phồng, nhất thời lại hơi khó giữ được bình tĩnh, "Vậy ngươi tại sao không nói cho hắn?"
Ánh mắt đối phương ảm đạm, "Bởi vì, hắn không có ý với ta".
Nguỵ Vô Tiện bật ra một tia gấp gáp: "Ngươi, ngươi làm sao biết hắn không có ý với ngươi?"
"Bởi vì, ta đã từng tổn thương hắn".
Như thể ánh trăng không làm tan chảy được sương giá, Lam Vong Cơ rũ mắt xuống, ngọn đèn trong mắt tối lại.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!