Lúc Nguỵ Vô Tiện bị gọi đến Nhã Thất, người vẫn ngây ngốc, liếc mắt một
cái nhìn thấy Lam Vong Cơ quy quy củ củ quỳ trên mặt đất, thấy hắn đi
vào, đôi mắt hơi nghèn nghẹn, dường như có vài phần chột dạ lại có chút
khẩn trương, người này gương mặt này biểu tình này, thật sự là khiến
Nguỵ Vô Tiện không thể không kinh ngạc, không rõ nội tình mà quét mắt
qua vài lần, nhìn thấy đoá thược ở trong ngực Lam Vong Cơ, lại thấy phát quan của y đã cài lại thật chỉnh tề, liền hiểu ngay.
Xưa nay da
mặt hắn không mỏng, cũng không định dong dài nhiều lời chống chế, vài
bước đi đến bên người Lam Vong Cơ, dứt khoát lưu loát quỳ xuống, há
miệng nói: "Chuyện đó, Lam tiên sinh, đều là lỗi của ta, là ta đùa giỡn
với Lam Trạm, ngài đừng trách y".
Nam nhi dưới đầu gối có vàng,
hắn đã không còn là thiếu niên cầu học năm ấy, là khách ở Lam gia, vốn
không cần như thế, có lẽ là khi còn thiếu niên làm quá nhiều chuyện trái với lương tâm, nên vừa thấy Lam Khải Nhân nổi giận, đầu gối liền bắt
đầu ngứa ngáy, lại nhìn thấy Lam Vong Cơ quỳ thật đoan đoan chính chính
trên mặt đất, không khỏi có chút đau lòng, nghĩ mau mau nhận lỗi, cũng
dễ mang Lam Trạm trở về. Có cái lý do này, trở về đóng cửa lại cho dù
kêu hắn bồi thường thế nào cũng được, tưởng tượng như vậy, quả thật có
chút vui vẻ.
Lam Khải Nhân nhìn thấy hắn cợt nhả mà, người gần
như dán sát lên người Lam Vong Cơ, giận tím mặt: "Đùa giỡn?! Chuyện,
chuyện này cũng có thể đùa giỡn?!"
Nguỵ Vô Tiện bị ông rống lên
đến trợn mắt há mồm, cảm giác sàn nhà cũng rung lên mấy cái, sau một lúc lâu, mặt mày đau khổ, rụt cổ nói nhỏ: "Còn không phải chỉ là cài một
đoá hoa thôi sao, làm gì đến nỗi tức giận như thế....."
Lam Khải
Nhân mắc nghẹn, náo loạn nửa ngày hoá ra hiểu lầm, lãng phí cơn nóng
giận chẳng còn lại bao nhiêu của chính mình, chỉ chỉ Lam Vong Cơ: "Ngươi nói với hắn"
Lam Vong Cơ tất nhiên là nói không nên lời, Nguỵ Vô Tiện nhìn y, lại nhìn nhìn Lam Khải Nhân, người trước muốn nói lại
thôi, một bộ dáng vẻ lề mề hiếm thấy, người sau vẻ mặt khổ đại cừu thâm, không đội trời chung, khắp đầu Nguỵ Vô Tiện không thể hiểu được, nhỏ
giọng nói: "Ta lại làm sai cái gì?...."
Lam Khải Nhân nhìn ngang
nhìn dọc đánh giá Nguỵ Vô Tiện vài lần, muốn tìm ra thằng nhóc này rốt
cuộc có chỗ nào có thể tương xứng với đứa nhỏ nhà mình, kết quả càng
nhìn càng giận, chỗ nào cũng đều là vô dụng không chịu nổi, ngoại trừ bề ngoài xác thật có vài phần tướng phong lưu.... Phi phi phi, cố tình
chính là cái tướng phong lưu này, ánh nhìn nơi khoé mắt đuôi mày đó, khi đối diện với ánh mắt của Lam Vong Cơ, là một chút ý cười cợt nhả như
nước chảy, câu Lam Vong Cơ đến trực tiếp ngẩn ngơ, quả thực là không dời mắt đi được....
Ông ho thật mạnh một tiếng, cắt ngang tầm nhìn
triền miên si ngốc kia giữa hai người, từ trên cao nhìn xuống nói: "Làm
chuyện mất mặt gì, còn muốn người khác nói ra sao?"
Nguỵ Vô Tiện
trong lòng biết Lam Khải Nhân chán ghét hắn, vì tính tình hắn không tốt, còn vì hắn ly kinh phản đạo, nhưng giờ phút này vẻ mặt lạnh lùng và
tràn ngập căm hận kia của ông, lại khiến hắn sinh ra một chút cảm giác
không rét mà run, giống như là.... như là mình cướp đi một thứ gì đó yêu thích từ ông ấy vậy. Hắn thật khẽ khàng, thật dè dặt chuyển ánh mắt
sang người Lam Vong Cơ, gần như cảm nhận được bằng trực giác ánh mắt
cảnh giác của Lam Khải Nhân ở trên người hắn, càng thêm rầu rĩ, làm như
sợ hắn làm bẩn học trò cưng của mình, hận không thể băm vằm hắn giống
như chém dưa xắt rau, suy nghĩ của hắn xoay nhanh, thầm nghĩ, chẳng lẽ
là... chẳng lẽ là Lam lão nhân nghe thấy quan hệ ái muội giữa hắn và Lam Trạm từ nơi nào đó?
Vậy... rốt cuộc nên làm sáng tỏ hay không nên làm sáng tỏ?
......
Không đúng, hắn và Lam Trạm, giữa hắn và Lam Trạm... không thể nào làm sáng tỏ.
Trong một thoáng chốc, ngay cả bản thân Nguỵ Vô Tiện cũng không thể nói rõ
quan hệ giữa bọn hắn là cái gì, nói về lý, chuyện quá đáng nhất giữa bọn hắn cũng đã làm rồi, tuy rằng lúc ấy hắn không phải là tự nguyện, xét
về tình, hắn... sớm đã hãm sâu trong đó. Nhưng trừ phi chính miệng Lam
Vong Cơ nói cho hắn, rằng y cũng như vậy, nếu không, hắn không thể nào
tự chủ trương mà kéo Lam Vong Cơ xuống nước, cùng Di Lăng Lão Tổ, dây
dưa không rõ ở chung một chỗ, đối với Hàm Quang Quân mà nói, đó thật sự
coi như là vạn kiếp bất phục (mãi mãi không ngóc đầu lên được).
Thật khó có thể làm rõ những suy nghĩ rắc rối phức tạp này của hắn, giữa lúc đang á khẩu không nói nên lời, thì nghe thấy Lam Vong Cơ chậm rãi mở
miệng, giọng nói trầm thấp bất ngờ, hai tay trong tay áo đều siết chặt
thành quyền, nói: "Thúc phụ, chuyện đó không liên quan đến Nguỵ Anh, là
Vong Cơ, là Vong Cơ cưỡng bách hắn".
Nghe vậy, Lam Khải Nhân và Nguỵ Vô Tiện cùng song song nhìn về phía y, trong mắt đều là ngạc nhiên.
Lam Vong Cơ hai mắt nhìn xuống, giữa mày đè nén nỗi xấu hổ và ngại ngùng
không cách nào tan biến, đè nén đến nỗi y không thể nào ngẩng đầu lên, y im lặng quỳ gối, bao phủ trong hồi ức đau khổ nhất cả cuộc đời.
Nguỵ Vô Tiện chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ luống cuống lo lắng không yên như vậy của Lam Vong Cơ.
Mà những chấn động Lam Khải Nhân phải chịu đựng trong ngày hôm nay, giờ phút này là sự chấn động nặng nề nhất!
Ngay một khắc trước, ông còn mạnh miệng cứng đầu, đòi tra xét đến tận cùng,
trong lòng mặc dù tự cảm thấy có chút lừa mình dối người, chỉ vạn lần
không nghĩ tới, chân tướng mà chính mình bám riết không tha muốn có được này, lại càng khó có thể chấp nhận hơn ông tưởng tượng, trước mắt một
mảnh trời đất tối tăm, bầu trời như muốn sụp đổ.
"Thúc phụ!"
Lam Vong Cơ đưa tay ra định đỡ, Lam Khải Nhân nhoáng lảo đảo nhưng vịn vào
chiếc bàn phía sau đứng lại vững vàng, phất tay áo đẩy tay y ra, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, ánh mắt vô hồn, trước sau chưa tập trung lại
được.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Tình Yêu Hữu Danh Vô Thực
2. Chào Mừng Đến Với Phòng Livestream Ác Mộng
3. Khoá Văn Hệ Thống: Nam Chủ Thỉnh Tự Trọng
4. Ngôn Hoan
=====================================
Nguỵ Vô Tiện có chút hoang mang lo sợ nhìn một màn này, trong lòng lại là, đang xảy ra chuyện gì?
Tại sao đã kéo đến... sự kiện kia rồi?
Một sự kiện vốn dĩ, hẳn là đã chôn sâu dưới đất, vĩnh viễn không thấy ánh
sáng, làm thế nào lúc này lại bị đào lên hưng sư vấn tội? Lam Khải Nhân
làm sao biết được? Không đúng, không có khả năng, loại chuyện này, trừ
khi Lam Vong Cơ chính miệng thừa nhận, nếu không, căn bản sẽ không có ai biết!
Ánh mắt Nguỵ Vô Tiện vô thức rơi xuống trên người Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ dường như đã khôi phục một tia bình tĩnh, nhàn nhạt
nhìn hắn một cái, ánh mắt ôn nhu kia khiến hắn quen thuộc, nhưng còn có
một chút cảm xúc không rõ ý nghĩa, như thể tự đầu thú, uyển chuyển ly
biệt.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!