Thân hình nóng bỏng ở sau lưng bỗng nhiên tách ra, Lam Vong Cơ bị một
bàn tay của Nguỵ Vô Tiện để trên vai nhẹ nhàng xoay một cái, cả người
hoàn toàn quay về phía sau, thân thể quay sang, nhưng đôi mắt lại nhắm
chặt.
Mặt mày tuấn mỹ thanh lãnh, nghiêm trang như mọi khi, hơi
nhăn lại, làm như không vui, lại làm như nhẫn nại, nhưng Nguỵ Vô Tiện rõ ràng, nếu Lam Vong Cơ trong lòng chán ghét, khinh thường nhìn thứ gì
đó, thì đã sớm phất tay áo bỏ đi, ngay cả ánh mắt cũng không thèm nhìn
thêm một cái, dáng vẻ hiện giờ của y, khiến cho người ta có cảm giác như một hoà thượng lần đầu đi vào nhà thổ, có ý xấu nhưng không có gan làm, tiến thoái lưỡng nan, chân lại luyến tiếc không dời đi được.
Một tiếng cười khẽ vô cùng rõ ràng của Nguỵ Vô Tiện lọt vào tai y, mang ý
đồ khiêu khích không giấu được: "Lam Trạm, Lam Vong Cơ, Hàm Quang Quân,
ngươi có dám mở mắt ra, nhìn ta hay không".
Ngón tay của Nguỵ Vô
Tiện gãi gãi vào cằm y, Lam Vong Cơ nhẫn nại một hồi, bỗng nhiên nắm lấy tay hắn, gương mặt căng thẳng hơi thả lỏng, lông mi run rẩy, từ từ mở
mắt ra.
Trên mặt y mang một vẻ mặt không rõ là tâm trạng gì, có
chút nghiêm khắc, cảm xúc không xác định, giống như là bị thứ gì đó mạo
phạm vậy, ẩn ẩn vẻ buồn bã, nhưng ánh mắt lại thẳng thắn thành khẩn vô
cùng, ngay từ đầu làm như có chút bất đắc dĩ, nửa che giấu nửa lộ ra,
nửa thật nửa giả hé ra vài ánh nhìn, đợi đến khi tầm mắt rốt cuộc rơi
xuống, thì không dứt đi được nữa, đuôi mắt khẽ động đậy rất nhỏ đến mức
không thể phát hiện, thẳng băng đảo quanh khắp người hắn, từ trên xuống
dưới tỉ mỉ chi tiết đánh giá tới lui vài lần, cổ họng nhẹ nhàng nuốt một cái, hầu kết lăn lộn một vòng, tầm mắt dừng lại ở bộ phận phía dưới
bụng gần như muốn đâm vào lớp quần giữa chân y.
"Lam Trạm...."
Nguỵ Vô Tiện giống như là con mèo tham lam, móng vuốt viết viết vẽ vẽ
lên khắp lòng bàn tay của Lam Vong Cơ, "Ta đã hào phóng cho ngươi xem
như vậy, ngươi có phải là nên có qua có lại, giúp ta giải quyết một chút không?". Ngoài miệng hắn khách khách khí khí, nhưng động tác lại không
có nửa phần khách sáo rụt rè, vô cùng trắng trợn mà, kéo hai tay Lam
Vong Cơ, nhẹ nhàng đặt lên hông mình, sau đó bám vào vai y, cắn vành tai của y nói: "Lam Trạm tốt, ngươi làm cho ta một chút trước, sau đó ta
lại giúp ngươi, sẽ không thiệt cho ngươi đâu..."
Chỉ nghe thấy
một tiếng thở dốc đột ngột nặng nề lên, một bàn tay Lam Vong Cơ chợt
vòng lấy phía sau eo hắn, một tay kia chống vào một chỗ trên ngực hắn,
ánh mắt giao nhau, chậm rãi trượt xuống dưới, lưng ngón tay cọ vào đường cong cơ bắp trẻ trung và xinh đẹp trên bụng, sờ đến nỗi Nguỵ Vô Tiện
ngứa ngáy choáng váng, dương v*t lơ lửng giữa không trung hơi lắc lư,
tiếp theo đã bị năm ngón tay thon dài trắng nõn quấn lấy, bao lại trong
một lòng bàn tay hơi rịn chút mồ hôi.
"Ưm...!"
Lam Vong Cơ thoáng hoảng hốt trong giây lát, dè dặt nắm lấy vật nhỏ nóng bỏng kia,
lúc đầu động tác không khỏi lạ lẫm, lòng bàn tay di chuyển lên xuống dọc theo những đường gân xanh tím, sau đó nghe thấy Nguỵ Vô Tiện nhỏ giọng
nức nở, hơi thở mang theo hơi nóng, ướt át ái muội phà vào trong không
khí, trái tim run rẩy như thể đương không bị cào một cái, Lam Vong Cơ
đứng không vững, hồn vía lên mây hơi lảo đảo trong một khoảnh khắc.
Giữa mày nhíu chặt, liếc mắt nhìn người đối diện, làm như có chút tức giận,
tay siết chặt mệnh căn của hắn, thô lỗ bắt đầu tuốt lộng.
Kết quả của tinh thần không ổn định, chính là động tác không biết nặng nhẹ,
Nguỵ Vô Tiện vịn vào y thở hổn hển một hơi, oán giận: "Lam Trạm, ngươi
nhẹ một chút, chỗ đó rất mẫn cảm....."
Lam Vong Cơ hơi ngẩn
người, sau đó lấy lại bình tĩnh, ánh mắt tinh tế quan sát gương mặt Nguỵ Vô Tiện, theo đó mà thay đổi tư thế tay, lực độ, dần dần nắm giữ được
một số kỹ thuật.
Hai cánh tay Nguỵ Vô Tiện treo trên cổ Lam Vong
Cơ, thoải mái nheo mắt lại, bị những động tác thô bạo và trực tiếp của
Lam Vong Cơ khiến cho cơ thể hơi lắc lư tới lui, đường cong duyên dáng
của phần eo lưng trượt qua lại trong vòng tay của đối phương, mí mắt khẽ hé mở, con ngươi nhiễm chút men say, ánh mắt va chạm với ánh mắt y, mềm như bông mà câu lấy y, trêu chọc cho ngọn lửa ở bụng dưới y bùng cháy
lên, ngọn lửa liếm lên làn da y, ngứa ngáy lan tràn khắp trong lòng.
Trên má Nguỵ Vô Tiện ửng hồng đẹp giống như đánh phấn, hai cánh môi bị hơi
nước hun đỏ thắm quyến rũ lòng người, hơi hé ra một chút, tiếng rên rỉ
như có như không hoá thành hơi thở hổn hển không ổn định, từng chút từng chút câu lấy hồn Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ cúi người, lấp kín hơi thở của cái miệng hấp dẫn kia, hít một ngụm thật sâu, mút lấy chiếc
lưỡi mềm mại bên trong đó, khiêu khích đầu lưỡi, cọ xát qua lại một
trận, nhẹ nhàng cắn lấy cánh môi bị y chà sát đến sưng lên, cho đến khi
nghe được âm thanh lúng búng phản đối của Nguỵ Vô Tiện, mới chưa đã thèm mà tách ra.
Đầu Nguỵ Vô Tiện choáng váng mơ màng, hai chân nhịn
không được có chút rung lên, rất nhanh đã chịu không nổi nằm lên người
y, vòng chặt lấy cổ y: "Lam Trạm, ta không đứng được... ngươi đem ta,
đem ta ẵm lên giường đi...."
Động tác tay của Lam Vong Cơ hơi khựng lại, như là nghe được điều gì đó không nên nghe, cả người lại ngây ngốc ra.
Nguỵ Vô Tiện một hơi treo lơ lửng trong không trung, lửa dục đốt cháy trống
rỗng, nửa người dưới đều là cảm giác trống trải lạnh lẽo, khắp đầu toàn
là khao khát lòng bàn tay ấm áp của Lam Vong Cơ, quyến luyến cảm giác cọ xát qua lại bao trùm toàn bộ thứ ấy của hắn, không nhịn được dâng mình
về phía Lam Vong Cơ, bất mãn nói: "Đừng ngừng lại ở đây, lên giường,
ngươi làm gì ta cũng được, làm bao lâu cũng được...."
Tiếp theo,
hắn liền cảm nhận rõ ràng một tia rối loạn của đối phương, Lam Vong Cơ
gần như là cắn răng, giữa hai hàm răng rít ra mấy chữ: "Đừng nói nữa..."
Ba chữ vô cùng đơn giản, thế nhưng mang theo một cảm giác uy hiếp xưa nay
chưa từng có, con thỏ lớn ngoan ngoãn khôn lanh kia ở trong đầu hắn bụp
một cái tan tành mây khói.
Nguỵ Vô Tiện gần như ngây người, lập tức ngoan ngoãn im miệng.
Lam Vong Cơ mất công sức một hồi thật lâu, mới đột phá ra khỏi cuộc chiến
không khói thuốc súng kia của chính mình, tay trượt xuống một cái, vốn
định ôm lấy mông của Nguỵ Vô Tiện nâng lên thắt lưng, kết quả là dừng
lại một hồi trên cặp mông tròn trịa đó, sau đó có chút dời đi không
được.
Không nhịn được, xoa nắn mấy cái, cảm giác nẩy nở săn chắc
khắp trong tay, cả người Nguỵ Vô Tiện run rẩy, đỏ mặt nói: "Nhị ca ca,
tay không thành thật như vậy, kêu ngươi ẵm ta không kêu ngươi sờ lung
tung...."
Người nọ mắt điếc tai ngơ, một bàn tay thuận lý thành
chương trượt xuống dưới, làm như thăm dò một nơi hẻo lánh ít dấu chân
người, gấp gáp cần khai phá, liên tục lưu luyến vùng thịt non mềm nhất
bên trong đùi, Nguỵ Vô Tiện cảm giác được đối phương chợt biến đổi khí
tràng, ngực khẽ rung lên, bị y hết xoa lại nắn, tê ngứa đan xen, cũng
không lên tiếng, trong ngực dâng lên một cảm giác thoả mãn vi diệu, chìm đắm trong vòng tay nóng rực của Lam Vong Cơ.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!