Sáng sớm hôm sau, Lam Vong Cơ đã dẫn Nguỵ Vô Tiện đi gặp Lam Khải Nhân,
tiền trảm hậu tấu mà báo cáo việc hai bọn hắn đã kết thành đạo lữ. Lam Khải Nhân tức giận vô cùng, Lam Vong Cơ bị bắt đi từ đường phạt quỳ,
không biết hối cải thì thôi, lại còn to gan lớn mật, quỳ kiểu gì mà tặng cả mình đi, cùng người ta bái đường thành thân ngay tại chỗ. Càng nghĩ
càng giận, quả thực muốn đem thằng nhãi ranh này nhét trở lại vào bụng
của mẹ nó, thấy Nguỵ Vô Tiện càng là bộ dạng ôn thần, liên đới trút giận lên cả Lam Hi Thần, chỉ vào mũi Lam Hi Thần giáo huấn một trận, nói hắn khuỷu tay hướng ra ngoài, câu kết với người ngoài bắt cóc đệ đệ ruột
chạy mất. "Ngươi cho rằng ngươi làm như vậy là thành toàn sao?
Ngươi cho rằng giao Vong Cơ vào tay hắn, là Vong Cơ từ đây có thể sống
vui vui vẻ vẻ hay sao? Một ngày nào đó y bỏ trốn theo người ta, hoặc rơi vào tình trạng đau thương đầy mình, về nhà tự nhốt mình lại, nhốt một
lần là cả đời, chỉ còn lại mình ngươi quản lý cái gia tộc to lớn này!" Lam Khải Nhân càng nói càng thương tâm, Lam Hi Thần và Lam Vong Cơ liếc
nhau, hai huynh đệ nghĩ đến cùng một chuyện, biết Lam Khải Nhân bị gợi
lên nỗi khúc mắc. Lam Hi Thần hiểu rõ trong lòng, cũng không nói
lời nào, cúi đầu chịu đựng một trận giáo huấn phí công, lúc từ trong
phòng Lam Khải Nhân đi ra, lập tức liền thay đổi sắc mặt, trên mặt không giấu được sự vui mừng, hai tay xoa đầu hai người, lòng tràn đầy mừng rỡ nói: "Hai ngươi rốt cuộc đã tu thành chính quả, có biết ta sốt ruột bao lâu rồi không". Làm như nhớ tới những ngày tháng kinh hoàng khiếp sợ
trước đó, nghĩ lại còn rùng mình, lời nói nghiêm túc chân thành hẳn lên, "Đã gian nan như thế, sau này phải sống cho tốt, đứng có dễ dàng giận
dỗi." Nguỵ Vô Tiện dắt tay Lam Vong Cơ, miệng vâng dạ, sau đó
thấy Lam Hi Thần sốt ruột vội vàng, "Các ngươi đây là đại hỉ, tuy rằng
không thể tổ chức linh đình, nhưng cũng không thể lạnh tanh vắng ngắt,
ít nhất huynh trưởng ta đây, phải có hạ lễ, không được, ta phải nhanh
chóng đi chuẩn bị". Nói xong, chẳng thấy bóng dáng đâu nữa. Nguỵ
Vô Tiện trở về Tĩnh Thất viết mấy lá thư, chuẩn bị gửi cho Giang Yếm Ly, Giang Trừng và nhóm người Ôn Tình Ôn Ninh để báo tin vui này, cân nhắc
một hồi, sờ lên cánh tay Lam Vong Cơ đang mài mực cho hắn: "Lam Trạm,
nếu không vài ngày nữa, ta và ngươi cùng đi thăm sư tỷ đi, còn có nhóm
người Ôn Ninh nữa. Hiện giờ Kim Tử Hiên là đương gia, lại có Ôn Tình
chữa bệnh cho sư tỷ, Kim gia và các tu sĩ thuộc dòng này của Ôn Tình,
coi như giải toả được những gút mắc trước đó, Kim Tử Hiên bỏ tiền bỏ
sức, dọn dẹp lại đống đổ nát của Trạm Giám sát Di Lăng lúc trước, hiện
giờ bố trí cho mọi người ở đó, tứ thúc bọn họ cuối cùng không cần phải ở trên Loạn Tán Cương nữa, nhiệm vụ của ta cũng kết thúc tại đây, sau
này, giống như Trạch Vu Quân nói, cùng ngươi sống thật tốt". Lam Vong Cơ hơi khựng lại, trên mặt đầy vẻ nhu hoà, "Gọi huynh trưởng". "Hả?" Nguỵ Vô Tiện nhìn y một hồi lâu, mới phản ứng lại, "Phải phải, không
gọi Trạch Vu Quân, sau này chắc gọi... gọi là đại ca đi".
Lam
Vong Cơ gật gật đầu, Nguỵ Vô Tiện nhìn thấy vẻ đề phòng và nghiêm khắc
tối hôm qua đều đã dịu đi một chút, trong lòng không khỏi lại ngứa ngáy
lên, âm thầm lặng lẽ xích qua, hôn lên môi y một cái. Cả người Lam Vong
Cơ ngẩn ra, làm như vẫn chưa thể quen với kiểu đánh lén táo bạo trắng
trợn giữa ban ngày ban mặt thế này của Nguỵ Vô Tiện, hơi thở rối loạn
hai nhịp, đuôi mắt tỏ ý khiển trách. Nguỵ Vô Tiện nhìn y vẻ ái
muội mà liếm chóp môi, ngón tay Lam Vong Cơ cuộn lại thật chặt bên dưới
lòng bàn tay, cười trộm trong lòng, một ngón tay chọt chọt vào ngực Lam
Vong Cơ, như gần như xa mà khều khều y, cằm hơi nâng lên, thong thả ung
dung làm khẩu hình về phía y: "Hôn ta". Hô hấp Lam Vong Cơ ngừng lại. Đầu lưỡi Nguỵ Vô Tiện nhẹ nhàng khiêu khích, đôi môi đỏ hơi chu lên, không
một tiếng động thả chậm động tác nói: "Nhị ca ca, mau hôn ta". Thanh mực trong tay Lam Vong Cơ gãy đôi. Đúng lúc này, người hầu đưa cơm trưa tới. Mấy ngày êm đềm trôi qua, đêm nào Lam Vong Cơ cũng một mình sang phòng bên
cạnh ngủ, để Nguỵ Vô Tiện lại một mình một giường. Nguỵ Vô Tiện không
dám ép y quá, sợ y trong lúc tức giận dứt khoát lạnh lùng không để ý tới mình. Cơm phải ăn từng miếng từng miếng một, con thỏ cũng phải
trêu chọc từng chút từng chút, bằng không hoảng sợ chạy mất tăm mất
tích, Nguỵ Vô Tiện tìm cũng tìm không ra, khóc cũng không biết khóc với
ai.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!