Hơi thở có men say quẩn quanh ở đầu lưỡi Nguỵ Vô Tiện, nước bọt dường
như cũng mang theo chút mùi rượu, theo cổ họng Nguỵ Vô Tiện dần dần trôi xuống, chóp mũi nhẹ nhàng quét qua gò má hắn, hơi thở ấm áp quấn quýt
lấy cánh mũi hắn, mùi đàn hương tuy rằng nồng đậm, nhưng Nguỵ Vô Tiện
lại ngửi ra một chút khác biệt, là hương vị trên làn da của Lam Vong Cơ.
Dường như rượu vào miệng sẽ làm loãng đi hương vị nồng đậm, hơi thở có chút
khác biệt đó làm cho da đầu Nguỵ Vô Tiện tê dại một trận, không giống
mùi đàn hương thanh lãnh, mà giống như là... hương vị thúc tình, tựa như chỉ khi tình cảm trên người y nồng đậm, thể xác và tinh thần khao khát
mới có thể toả ra hương vị này.
Nguỵ Vô Tiện tránh khỏi cái miệng đang bắt đầu cắn xé kia của đối phương, Lam Vong Cơ va chạm với hắn
phát ra một âm thanh mang ý cảnh cáo, hắn lại không rảnh lo nhiều như
vậy, xoay chuyển cái cổ đuổi theo làn hương đó trên da thịt của y, dọc
theo cằm dụi cọ đến bên tai, rồi lại từ bên tai nghiền ngẫm xuống, cẩn
thận suy xét ở chỗ cong cần cổ y.
"Ừm... Lam Trạm... ngươi thật thơm...."
Hình như là..... mùi xạ hương.
Lam Vong Cơ bị hắn quấn lấy nửa như hôn nửa như cọ, cũng không sốt ruột,
một bàn tay đưa xuống nâng một chân của hắn lên, dọc theo bờ mông xoa
nắn mấy cái, một đường vuốt ve đến bẹn, Nguỵ Vô Tiện giống như một con
thú nhỏ ôm cái bình rượu chưa khui, ngửi mấy cái qua khe hở nhỏ trên nắp bình, đã say khướt thèm thuồng, nước miếng chảy ròng ròng, không ngờ
phía sau thất thủ, bị người ta tấn công vào tận trung tâm, hang động bí
mật ẩn sâu trong khe rãnh, được bảo vệ kỹ càng dưới hạ thân kia bị ấn
nhẹ một cái, cả người hắn giật bắn, cánh mông theo bản năng khép chặt
lại, hai chân co lên trước ngực.
Lam Vong Cơ đẩy cái đùi của hắn
ra ngoài một chút, lòng bàn tay xoa nhẹ lên bờ mông, xoa ra được một kẽ
hở, tay kia mò mẫm khám phá nơi bí mật, ngón tay chầm chậm xoa dọc theo
chỗ non mềm hồng hào đó, đến khi xoa tới một cái miệng nhỏ, liền đút một ngón tay vào.
"Lam Trạm... ngươi, nè, nhẹ chút.... A!"
Rất nhanh hắn đã không còn hơi sức để nói nữa, Lam Vong Cơ không chỉ không
nhẹ tay, mà còn dần dần tăng lực đạo lên, tiểu huyện non mềm nhu thuận,
vách ruột nóng ấm liếm lấy ngón tay thon dài trắng nõn của đối phương.
Dưới thân truyền đến cảm giác kỳ dị khiến người ta da đầu căng chặt, Nguỵ Vô Tiện bất an bắt đầu tránh né, hai chân đạp Lam Vong Cơ lung tung. Lam
Vong Cơ quỳ không chút suy suyển, một tay bóp eo hắn, một tay kia bám
vào kẽ mông, nhanh chóng lại đút ngón tay thứ hai vào.
Hai ngón
làm thành một hình trụ, trong hang động bí mật mềm nóng kia nhẹ nhàng
xoa chậm rãi miết và quét qua quét lại, tiếng nức nở thầm thì của Nguỵ
Vô Tiện quanh quẩn giữa những tấm rèm che bằng lụa đỏ. Y theo giai điệu
của âm thanh đó, mò mẫm từng chút từng chút trên vách ruột, chẳng bao
lâu, đã tìm thấy nơi suối nguồn âm thanh.
Nguỵ Vô Tiện liên tiếp
tuôn ra một chuỗi những âm thanh cao thấp không ổn định, Lam Vong Cơ
liền thu lấy những điểm đó hết miết lại xoa, hai cái đùi đè trên người y bỗng nhiên run rẩy lên, y nắm lấy mắt cá chân của Nguỵ Vô Tiện, kéo nó
sang một bên, dùng sức đè xuống, cái đùi của Nguỵ Vô Tiện giống như
trang sách bị mở ra, khe hở nóng rực ở mông kia lập tức giống như hẻm
núi sâu thẳm giấu mình sau lớp sương mù đã lâu, lần đầu tiên được ánh
sáng chiếu vào.
Tấm màn lụa đỏ bị gió đêm cuốn lên, một chút hơi
lạnh chui vào giữa hai chân, len qua khe hở kia, Nguỵ Vô Tiện xấu hổ
không chịu nổi một trận, theo bản năng kẹp chân lại, nhưng ngay sau đó
lại bị Lam Vong Cơ không vui bẻ mở ra. Hắn cắn chặt răng, nhịn xuống cảm giác lạnh lẽo kỳ lạ kia, gian nan cúi đầu, "Lam Trạm ngươi từ từ, ta có chút khó chịu...."
Đầu Lam Vong Cơ đang cúi thấp chăm chú nhẹ nhàng ngước lên, thấp giọng nói: "Đau sao?"
Nguỵ Vô Tiện mặt hơi hơi đỏ, "Không đau, nhưng quá bủn rủn...."
"Là như thế này sao?" Lam Vong Cơ mặt không đổi sắc, ngón tay quét một cái, Nguỵ Vô Tiện đột nhiên không kịp phòng ngừa rên lên một tiếng, y nhẹ
nhàng bâng quơ nói một câu, "Không sao".
".... Ngươi! Ngươi nói
không sao thì không sao à? Người bị ngón tay thao lại không phải là
ngươi! Ê... Ngươi còn cười! Đừng phủ nhận, đừng giả bộ! Ta nhìn thấy
rồi! Tên khốn nạn nhà ngươi! Lưu manh!.... A! Nhẹ một chút! Nhẹ một
chút... Ô ô, ca ca tốt, cầu xin... cầu xin ngươi...."
Nguỵ Vô
Tiện không thở nổi nữa, đứt quãng kêu lên, trong miệng là phản đối,
nhưng người khác nghe vào tai lại là ý vị khác, từng trận tiếng rên rỉ
sung sướng dậy sóng, trong bóng đêm yên tĩnh cướp sạch lý trí còn sót
lại của Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ nghe thấy hắn đáng thương, động
tác của ngón tay chậm lại một chút, hai ngón tay thon dài rút ra khỏi
tiểu huyệt hồng hào, rút chưa được một nửa, đã có thuỷ dịch trơn dính
chảy ra theo kẽ mông, Lam Vong Cơ nhìn chăm chú hai ngón tay thấm đẫm
ánh nước, ngón cái vân vê, cảm nhận xúc cảm vi diệu của một ít chất dịch nóng ấm này xoa trên lòng bàn tay, ánh mắt tối xuống, ba ngón tay lại
đâm vào.
Tiểu huyệt nuốt xong ba ngón tay của y, có chút ráng
sức, cơ bắp chân theo đó hơi run rẩy. Chẳng bao lâu, giữa đùi tí tách tí tách, làm như một trận mưa nhỏ rơi xuống, thuỷ dịch tung toé, âm thanh
ướt át của mấy ngón tay của Lam Vong Cơ phun ra nuốt vào liên tục.
Một vệt đỏ kích động bùng cháy trên lồng ngực trắng nõn, mồ hôi nóng rực
bao bọc cả người, giống như vừa đánh nhau một trận, ngã giữa gối từ từ
thở dốc, rốt cuộc khi Lam Vong Cơ rút ra, cổ họng của hắn thở phào một
hơi, ánh mắt càng mơ hồ, tan rã giữa các tấm màn lụa đỏ càng là lửa cháy ở khắp nơi, Lam Vong Cơ nâng eo mông của Nguỵ Vô Tiện lên điều chỉnh tư thế, tay nắm hành thân, phần đầu cứng đến mức không thể tưởng tượng
được ma sát ở huyệt khẩu.
Nguỵ Vô Tiện mơ mơ màng màng, chỗ bí ẩn bị cọ cọ quẹt quẹt một hồi, chỉ cảm thấy lại có thứ gì đó sắp đút vào,
nhíu nhíu mày, hai chân hơi dạng ra, kẽ mông nóng rực cọ qua phần đầu
nấm, tựa như giấy diêm sinh cọ loạn xạ lên đầu que diêm, không có lửa
cũng có khói, Lam Vong Cơ rên lên một tiếng, giống như mặt đất ầm ầm
rung chuyển trước khi núi lửa phun trào.
Bóp chặt eo của hắn,
bụng hạ xuống, phía trước đi vào với khí thế như chẻ tre, hạ thân Nguỵ
Vô Tiện bị dị vật cứng rắn nong ra, vách ruột đau rát giống như bị
phỏng, rõ ràng chỉ là mới đâm vào một phần nhỏ, nhưng làm như cả người
đều bốc cháy, trái tim đập dữ dội, khó chịu đến mức cong cả người, gợi
lên một ký ức đáng sợ, đôi mắt đột nhiên nhắm chặt, một dúm linh hồn nhỏ bé bị ném vào trong bóng tối.
Động tác Lam Vong Cơ cứng lại, bình tĩnh trong chớp mắt.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!