Tuy nói như thế, nhưng sau khi kết thúc hoàn toàn, Nguỵ Vô Tiện cả người mệt lử nằm liệt trên giường, chỉ cảm thấy eo đau lưng đau chân rút gân, khổ không nói nổi, càng không cần phải nói tới khu vực gặp tai hoạ nặng nề ở chỗ khó nói kia, bên trong bên ngoài đều giống như bị xé toạc
thành tám mảnh, sau đó ném vào trong chảo dầu sôi một hồi, vàng óng nóng rát mà đau đớn, còn chảy ra đầy chân lớp dầu cực kỳ trơn nhớt. Lam Vong Cơ nặng nề đè trên người hắn, nghỉ ngơi một lát, mới vừa đứng dậy, chỗ hạ thân tương liên của hai người tách ra, Nguỵ Vô Tiện cảm thấy đồ
to bự cả một buổi tối ăn hiếp hắn kia rốt cuộc đã bị đánh hiện nguyên
hình, lúc rút ra, một tiếng "phốc" nhẹ nhàng, ngay sau đó từng dòng nhỏ
thuỷ dịch nóng ấm trào ra, Nguỵ Vô Tiện cắn răng ngồi dậy, cái chỗ vừa
sưng vừa đỏ kia khiến hắn xuýt xoa kêu đau, chịu vui sướng bạo lực cả
một đêm, bây giờ lại chứa đầy tinh dịch của Lam Vong Cơ, theo động tác
của hắn, giống như hũ mật đã mở nắp, chảy ra trên tấm khăn trải giường
đỏ như lửa, hắn giơ tay quẹt quẹt, bạch trọc dính trên các ngón tay của
hắn, treo quấn thành lớp nước có màu sắc ái muội, một mùi xạ hương nồng
đậm xông vào mũi. Nguỵ Vô Tiện nhìn kỹ một vòng, quả thực có thể
kêu lên một tiếng xuất sắc, vết ấn vết nhéo vết cắn vết miết, tất cả dấu vết trên người đều do Lam Vong Cơ để lại, được phản chiếu dưới lớp mồ
hôi trở nên loang lổ ướt đẫm, chẳng còn lại bao nhiêu chỗ da thịt vẫn
hoàn hảo láng mướt trắng nõn, không biết tại sao lại bao phủ một tầng
màu hồng nhạt, khắp người chỗ nào cũng lây dính mùi xạ hương. So với năm đó chịu tội, chỉ có hơn chứ không kém. Lam Vong Cơ cũng không biết đã tỉnh rượu chưa, ánh mắt ngây ngốc chằm chằm, dõi theo động tác của Nguỵ Vô Tiện, đánh giá hắn từ trên xuống dưới một phen, giữa mày nhíu thành một chùm khả nghi. Nguỵ Vô Tiện dự cảm không
ổn, không biết y tỉnh rượu hay chưa tỉnh rượu, chỉ cảm thấy nếu để người đối diện này nhìn lâu thêm chút nữa, không chừng lại phải chịu tội
tiếp, để giữ được cái mạng nhỏ dập dờn trong mưa gió này, hắn nói sang
chuyện khác: "Bộ chăn nệm được đại ca tặng này, đêm nay sợ là dơ bẩn
không thể ngủ rồi, Lam Trạm ngươi tìm xem thử, có bộ nào thay được
không". Một bên cố gắng chống đỡ cái thân hình tam tai bát nạn, để nhích xuống giường, hạ thân đau đến mức khiến hắn run rẩy, nhìn xung quanh
tìm quần áo để mặc vào. Ai ngờ vừa định khoác lên, đã bị Lam Vong Cơ giơ tay đoạt lấy, vung tay ném sang một bên, "Không được mặc".
Nguỵ Vô Tiện dở khóc dở cười: "Tại sao không cho ta mặc?" Lam Vong Cơ thành thật nói: "Không mặc quần áo, không bỏ chạy được". Lúc này Nguỵ Vô Tiện xác định, người này còn say đây. Nguỵ Vô Tiện bỗng nhiên nhớ tới những câu chuyện dân gian, hành động cùa
những kẻ lưu manh vô lại đùa bỡn tiên tử rơi xuống trần gian, để phòng
ngừa các nàng chạy trốn, nhân lúc người ta tắm rửa ở dưới sông đem toàn
bộ quần áo ở trên bờ giấu đi, bất đắc dĩ: "Vậy ngươi có phải muốn giấu
hết quần áo của ta đi không hả?" Nghe vậy, Lam Vong Cơ chậm chạp
xuống giường, nhặt tất cả quần áo ném dưới mặt đất lên, sau đó cùng với
hai bộ đồ mới sư tỷ tặng cho hắn, bỏ vào tủ quần áo khoá lại. Không biết từ lúc nào y tìm ra hơn bảy tám ống khoá, lần lượt từng cái được y móc
lên cánh tủ áo đã đóng chặt, chen chúc với nhau, như thể địa chủ thổ hào keo kiệt cất giữ gia tài bạc triệu.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!