Nguỵ Vô Tiện làm thế nào cũng không
nghĩ đến, trận này vốn nên oanh oanh liệt liệt, ít nhất cũng để cho hắn
mở ra một trận bao vây tiêu diệt dữ dội, thế nhưng lại biến thành một
chuyến chăn dắt trẻ em.
Đoàn người tới Loạn Tán Cương, Lam Hi
Thần lãnh đạo đội quân bao vây tiêu diệt xuất phát đi đến lối vào của
hầm mộ Trương gia theo sự hướng dẫn của tiền bối đầu lâu, Nguỵ Vô Tiện,
Lam Vong Cơ và Ôn Ninh thì mai phục ở một chỗ gần đỉnh núi.
Hai
canh giờ trôi qua, Kim Quang Dao quả thực ôm Kim Lăng từ hầm ngầm nhảy
ra, một người mặc hắc y theo phía sau, cùng với số lượng hoả thi kha
khá. Sau khi tất cả hoả thi đi ra, dưới nền đất truyền đến một tiếng ầm
ầm thật to, nghe như tiếng thứ gì đó sụp xuống vỡ tan, Nguỵ Vô Tiện liền biết đội quân đi trước sợ rằng đã gặp phiền toái.
Hai người chạy thoát lên mặt đất gấp rút vội vàng, vừa trải qua cuộc chiến, thể xác và tinh thần mệt mỏi, không tránh khỏi đề phòng có chút lơi lỏng, huống hồ lối ra bí mật, căn bản không thể nào đoán trước có người sẽ mai phục.
Rung chuyển bất thường dưới nền đất vừa xảy ra, là đã có vật chết báo
cáo với Nguỵ Vô Tiện, theo hướng dẫn của một cánh tay xương xẩu chui lên từ dưới lòng đất, ba người rất nhanh lặng im không một tiếng động đuổi
kịp bước chân của Kim Quang Dao, lớp sương đen trên mặt người mặc hắc y
tan đi, Lam Vong Cơ nhận ra Tô Thiệp.
Ba người tấn công bất ngờ,
trong nháy mắt Nguỵ Vô Tiện âm thầm chỉ huy hung thi lao vào hoả thi, Tị Trần của Lam Vong Cơ trực tiếp xuyên qua lá chắn hoả thi chỉ thẳng vào
cổ họng Tô Thiệp, Ôn Ninh thì từ phía sau nhắm vào Kim Quang Dao, đúng
lúc bóp vào cổ họng hắn, thì Nguỵ Vô Tiện đoạt lấy Kim Lăng từ trong tay hắn.
Tình thế nháy mắt đảo ngược, mấy người đối mặt nhìn nhau,
chưa nói một lời nào, trong lòng ngực Nguỵ Vô Tiện truyền đến tiếng em
bé khóc, tiếp theo, hắn nghe thấy một mùi khai nước tiểu nồng nặc.
Thằng nhóc Kim Lăng này rất tinh ý khi tiểu ướt hết cả người đại cữu của nó.
"Thằng nhãi ranh!" Nguỵ Vô Tiện nhấc tay lên mém chút ném thằng cháu trai nhỏ xíu của hắn đi.
Ôn Ninh sợ tới mức kích động lên, lực tay bóp lại, suýt nữa tiễn Kim Quang Dao về tây thiên, Kim Quang Dao phát ra tiếng cầu cứu nghẹn ngào, "A a! Xin lỗi xin lỗi!" Y liên tục xin lỗi, lực đạo trên tay vội vàng nhả ra, sau đó gấp rút nói với Nguỵ Vô Tiện: "Đợt đánh lén mới vừa rồi của
chúng ta, chắc chắn là doạ sợ Kim tiểu công tử, công tử ngươi đừng xúc
động!"
Nguỵ Vô Tiện nhéo vào mặt thằng bé con một cái: "Cái đứa
nhỏ lanh lợi này, ngươi không tiểu lên người kẻ địch ngược lại tiểu lên
người đại cữu cữu trăm cay ngàn đắng vạn dặm xa xôi đến cứu ngươi, cũng
thật có tiền đồ ha! Có phải có thâm cừu đại hận gì với ngươi không hả?
Có phải không?"
Ôn Ninh hoảng hốt sợ hãi: "Công tử ngươi đừng bắt nạt nó, nó còn nhỏ không hiểu, phải làm gì bây giờ đây, Hàm Quang Quân?"
Y theo bản năng hướng về phía Lam Vong Cơ cầu cứu, trong mắt Tô Thiệp
hiện lên hàn ý, Lam Vong Cơ nhanh chóng quyết định, một kiếm chặt đứt
cánh tay lửa trên người Tô Thiệp, để phòng ngừa gã lợi dụng hỗn loạn
khống chế hoả thi tấn công. Tô Thiệp quỳ rạp xuống đất bắt đầu kêu la
thảm thiết, Kim Quang Dao đau lòng thủ hạ, hắn nhìn ra được Lam Vong Cơ
không có ý định lấy mạng Tô Thiệp, lập tức kêu lên: "Hàm Quang Quân hạ
thủ lưu tình! Ta ở đây có thuốc trị thương, xin Hàm Quang Quân cho hắn
dùng một chút trước".
Lúc Tô Thiệp cởi áo để xức thuốc, trên ngực lộ ra những lỗ đen chi chít đáng sợ, sắc mặt Lam Vong Cơ khẽ biến đổi,
đưa tay kéo áo gã ra.
Mọi người cùng nhìn lại, đều nhận ra dấu tích của thiên sang bách khổng, lập tức trên mặt mọi người đều là hoảng sợ.
".... Là ngươi!"
Vô số hình ảnh trận phục kích trên đường đi Cùng Kỳ Đạo, giằng co và bị
giết chết hiện lên như đèn kéo quân ở trong đầu Nguỵ Vô Tiện, huyệt thái dương nhảy lên thình thịch, cố gắng bình tĩnh lại, vừa định chất vấn,
thì tiểu Kim Lăng khóc oa oa lên hai tiếng, bàng quang sẵn đà làm tới,
thế mà lại cho hắn một bãi nước tiểu mới.
"Ê! Đứa nhỏ này rốt cuộc là phe bên kia hả??"
Nguỵ Vô Tiện từ trước ngực đến vạt áo, lan rộng một mảng nước lớn sáng lấp
loáng, mùi nước tiểu bao trùm một vùng xung quanh, chui vào mũi mỗi
người, xông lên một trận đầu váng mắt hoa, Nguỵ Vô Tiện mơ hồ còn nghe
được tiếng ruồi bọ từ đống thi thể gần đó bay tới.
Hắn vứt cả em
bé lẫn tã lót xuống mặt đất, đưa bàn tay lên quạt quạt trước mũi, một
tay kia thì vắt vạt áo đang nhỏ nước tích táp, quả thực thở không nổi,
sau một lúc lâu, nói: ".... Thằng nhóc ngươi buổi trưa ăn cái gì mà sao
nước tiểu khai như vậy??"
Lúc này, ngay cả Lam Vong Cơ cũng nhìn không nổi nữa, "Nguỵ Anh, túi càn khôn có quần áo sạch, ngươi đi thay đồ trước".
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!