Đi chẳng bao lâu, ba người đi vào một thung lũng nhỏ có sương đen bao
phủ, đưa tay ra xung quanh không thấy năm ngón tay, ngay cả tiểu Kim
Lăng cũng cảm nhận được sự khác thường, khuôn mặt nhỏ nhăn lại, tròng
mắt ngơ ngác nhìn chằm chằm bốn phía.
Trong màn sương đen, dần
dần xuất hiện rất nhiều bóng đen thấp bé, Nguỵ Vô Tiện vứt ra mấy tấm
Minh Hoả phù, ánh lửa chiếu ra từng cỗ quan tài được sắp xếp nghiêm cẩn, phóng tầm mắt ra nhìn, các quan tài làm như lộn xộn, mỗi cái một hướng, vị trí khoảng cách không có quy luật rõ ràng, giống như ông trời tuỳ ý
đặt một loạt các quân cờ bên trong thung lũng, khiến cho người ta không
giải thích được tại sao như vậy.
Nguỵ Vô Tiện đến gần xem kỹ, tất cả quan tài đều là quan tài không mục rữa.
"Bên này". Tô Thiệp bị bắt ăn cẩu lương suốt đoạn đường, rốt cuộc lúc này
gần như là may mắn có thể có chút thời gian để thở, gã chỉ vào một
phương hướng không rõ lắm, làm như rất có lòng tin, Lam Vong Cơ giơ tay
phong bế linh mạch của gã, thu hồi lưỡi kiếm trên cổ gã, lời ít ý nhiều
nói: "Dẫn đường, nếu chạy lung tung, sẽ lấy mạng ngươi".
Hai
người quẹo đông quẹo tây giữa các quan tài nằm ngang dọc một hồi, bỗng
nhiên, phía trước bốc lên một đám đất cát, Lam Vong Cơ nhích lại gần bên cạnh Nguỵ Vô Tiện, một dòng linh lực cảnh giác xẹt qua lưỡi kiếm sắc
bén của Tị Trần, Nguỵ Vô Tiện kéo chiếc khăn lau nước dãi của em bé xích lên trên, hai ngón tay của tiểu Kim Lăng cào cào vào chiếc khăn, lên
tiếng phản đối: "A a!"
Nguỵ Vô Tiện giơ tay khẽ vỗ vào mông nó,
đồng thời dỗ dành: "Kim Lăng ngoan, đồ vật ở đây không sạch sẽ, đừng ăn
vào nha. Đợi chúng ta ra khỏi nơi này, cho ngươi ăn ngón tay của cữu cữu được không? Ngón tay của cữu cữu ăn rất ngon, có lúc Lam Trạm thúc thúc của ngươi cũng thích ăn...."
Lam Vong Cơ liếc mắt nhìn hắn giữa
lúc bận rộn túi bụi, khi quay đầu lại, không chỉ phía trước, mà phía sau cũng đều bị bao phủ bởi đất cát, bên dưới lớp đất cát truyền đến tiếng
động ào ào của thứ gì đó di chuyển.
Y tập trung quan sát một lát, "Quan tài đang di chuyển".
Nguỵ Vô Tiện ôm chặt Kim Lăng, nhìn kỹ đất cát chuyển động lặng lẽ cạnh đôi
giày của mình, "Là đất cát đang kéo quan tài di chuyển".
Tô Thiệp sắc mặt như bình thường, làm như nhìn thấy điều quái lạ không kinh
ngạc, im lặng dẫn bọn hắn tiếp tục đi tới trước, quen cửa quen nẻo xuyên qua các quan tài đang chuyển động.
Suy nghĩ của Nguỵ Vô Tiện
quay nhanh, "Đây là lối vào hầm mộ Trương gia, nghĩ Kim Quang Dao đọc
được không ít tư liệu từ những cuốn sách bí truyền của Ôn thị, đối với
trận pháp cũng nghiên cứu kỹ lưỡng. Cũng trách không được Trương gia
muốn xây hầm mộ ở Loạn Tán Cương, nếu bố trí lối vào này ở đâu đó, các
quan tài lại còn có thể bay tới bay lui thế này, há chẳng doạ chết khiếp người đi nhầm vào. Nơi này ngày xưa là chiến trường, sau đó thay đổi
thành nghĩa địa vô chủ, cũng không ai rảnh rỗi không có việc gì làm tới
đây đi dạo cho vui, đúng thật là vô cùng bí ẩn. Không biết nhóm người
đại ca làm thế nào đi vào?"
Nguỵ Vô Tiện gật đầu nói: "Cũng đúng, tu sĩ chuyên nghiên cứu kỹ thuật bày
trận, nhà nào cũng có không ít. Nhưng, Lam Trạm, ngươi nói cái trận pháp này...."
Lam Vong Cơ: "Áp chế, trấn hồn khoá linh".
Nguỵ
Vô Tiện: "Đúng vậy, là trận pháp dùng để trấn áp, nhưng rốt cuộc là trấn áp cái gì chứ?... Chẳng lẽ là, trấn áp thứ gì đó dưới mặt đất này?"
Ba người bị nhốt trong trận pháp mờ mịt đi bộ một hồi, cuối cùng đi đến
trước một cánh cửa gỗ thật lớn, điều quỷ dị chính là, cánh cửa này thật
sự chỉ là một cánh cửa, không có tường không có kiến trúc nào kết nối,
một cánh cửa dựng đứng giữa khoảng không, Nguỵ Vô Tiện đi đến phía sau
cửa liếc mắt quan sát một chút, một mảnh đất trống cũng không có gì khác thường, quả thực khiến người ta không nắm được ý đồ.
Tô Thiệp im lặng nhìn hắn một cái, cũng không giải thích, chìa một nắm tay ra, trên ngón giữa của nắm tay có một chiếc nhẫn ban chỉ bằng ngọc đen, chắc hẳn cũng cướp được từ trong đống di vật của Ôn thị, nắm tay gắn khớp vào
một chỗ hõm trên cánh cửa, cửa gỗ cảm ứng thánh vật của tộc trưởng, từ
từ mở về phía sau.
Chỗ vốn là mảnh đất trống, xuất hiện một chỗ cát lún khổng lồ đang chìm sâu xuống bên dưới.
"Đây là lối vào?" Nguỵ Vô Tiện trợn mắt há mồm, hắn thật cẩn thận di chuyển
đến bên cạnh lốc xoáy, ở giữa lốc xoáy là một mảnh tối đen, chỉ có dòng
cát lún xoáy tròn thật nhanh không ngừng bị hút vào, nuốt xuống một vực
sâu không biết đến tận đâu, "Quả nhiên chỉ có vào không có ra".
Lam Vong Cơ từ trong tay áo ném ra một sợi dây khổn tiên, dây thừng quấn
lên người Tô Thiệp, vun vút quây mấy vòng, một đầu dây thừng được túm
chặt trong tay Lam Vong Cơ, "Đi".
Ba người đồng thời nhảy vào
trong lốc xoáy, Nguỵ Vô Tiện bảo vệ mặt mũi Kim Lăng chặt chẽ, đứa nhỏ
túm lấy mớ tóc trước ngực Nguỵ Vô Tiện, khóc oa oa thật lớn, giữa một
mảnh cát lún bay tối tăm mặt mũi, không biết trượt xuống dưới lòng đất
sâu bao nhiêu, cuối cùng sau khoảng nửa khắc, đất cát dưới mông bỗng
nhiên mất trọng lực, thân mình Nguỵ Vô Tiện bay lên trên không, đôi ủng
đen nhanh nhẹn đạp phi thân một trận, sau đó nhẹ nhàng hạ xuống đất.
Tới địa cung.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!