Hai người lôi lôi kéo kéo, ngọt ngào phát ngấy đi mấy bước, vừa ngước
đầu lên, phố chợ không biết biến mất từ lúc nào, trước mắt xuất hiện một toà gác mái tao nhã lịch sự thanh u, dưới lầu là một gốc cây hoa ngọc
lan, toả ra mùi hương thoang thoảng.
Cửa sổ trên lầu hai hé ra một khe hở, truyền đến một tiếng hét tức giận xen lẫn xấu hổ: "Lam Vong Cơ ngươi buông ra!!"
Tiếng hét lớn này khiến bước chân hai người dừng ngay tại chỗ, nụ cười trên
mặt cũng tan đi. Trên lầu vang lên tiếng va chạm, giữa hỗn loạn tiếng la hét sợ hãi và mắng chửi, Nguỵ Vô Tiện có chút hoảng loạn nhìn về phía
âm thanh truyền đến, ngay sau đó, lòng bàn tay đang nắm tay mình chợt
lạnh đi, chỉ cảm thấy người bên cạnh an tĩnh đến mức khiến người ta bất
an, hắn nghiêng đầu qua, nhìn Lam Vong Cơ thật cẩn thận.
Vẻ mặt
nghiêm trọng của Lam Vong Cơ phảng phất như một cái đầm không hoà tan
được tuyết mùa đông. Đầu y cúi thấp, không biết nhìn đi đâu, một bàn tay siết chặt lại.
Hai người vẫn cứ đứng yên không nhúc nhích như
vậy, Nguỵ Vô Tiện nắm tay Lam Vong Cơ, đúng khoảnh khắc đó, chui vào tai hai người là một tiếng kêu to gần như thảm thiết, Lam Vong Cơ vùng tay
ra, Nguỵ Vô Tiện không buông, vẫn dùng sức nắm chặt tay y.
Qua
không biết bao lâu, một bóng người nghiêng ngả lảo đảo đi xuống cầu
thang gác mái, quần áo hỗn độn, vẻ mặt thê thảm, khoé môi cắn ra một vệt máu, người nọ tựa hồ chịu đựng cơn đau đớn, thất tha thất thểu, một
bước đi ba bước dừng mà rời đi.
Bên cạnh Nguỵ Vô Tiện, Lam Vong Cơ ngẩng đầu lên, mắt nhìn người nọ đi xa, khoé miệng run rẩy tràn ra một tiếng thở dốc.
Một lát sau, lại một thân ảnh khác đi ra, người này quần áo còn khá một
chút, nhưng dung nhan cũng không chỉnh chu, đặc biệt là thần sắc mất mát ba hồn bảy phách kia, khiến người ta nhìn mà không đành lòng, ánh mắt y lặng lẽ đọng lại nỗi đau khổ, từng bước một, cực kỳ chậm chạp bước đi.
Nguỵ Vô Tiện chớp chớp mắt, nhịn không được bước ra một bước, giơ một tay
hươ hươ trong không trung, tựa như muốn ôm người nọ vào lòng, hắn nuốt
vào nỗi chua xót, khép đôi mắt lại, chỉ cảm thấy có thứ gì đó lành lạnh
lướt qua gò má.
Đúng lúc này, trên mái ngói của gác mái truyền đến động tĩnh khe khẽ.
"Ai?!" Nguỵ Vô Tiện theo bản năng kêu lên, một thân ảnh sững sờ, thân hình làm như có chút không vững, Nguỵ Vô Tiện phất tay bay ra hai lá bùa, người
nọ kêu lên một tiếng, từ trên mái nhà rơi xuống.
Nguỵ Vô Tiện tiến lên nhìn thấy, đối mặt cùng với "Mạc Huyền Vũ".
"Thực xin lỗi!" Giọng điệu quen thuộc của người nọ nói: "Ta cũng không ngờ
như vậy, dược này do ta điều chế, không nghĩ tới tác dụng mạnh như thế,
ta vốn dĩ muốn cho hai tên đầu gỗ không thông suốt thân mật một chút, ai ngờ, ai ngờ Lam Trạm quật cường như vậy, lần này vừa khéo, khiến y kềm
nén thành ra chuyện xấu luôn".
Nguỵ Vô Tiện ngây người một chút, đầu quay qua quay lại mấy vòng, nhận ra "chính mình" kiếp trước.
"Nguỵ Anh?!" Hắn tiến tới một bước, hung hăng túm lấy cổ áo đối phương, "Ngươi đang nói cái gì? Dược gì?!"
Nguỵ Anh nỗ lực vùng ra một cái, sắc mặt nghẹn đến mức tím tái, lá bùa trước ngực bị hắn xé xuống, nhưng hắn làm như không có ý định chạy trốn, ủ rũ để mặc cho Nguỵ Vô Tiện bắt hắn, thẳng thắn thành khẩn giải thích hành
vi phạm tội: "Là ta, là ta hạ dược --- xuân dược vào trong nước trà của
Lam Trạm, y, y không nhịn được, thú tính quá độ, làm ngươi".
Nguỵ Vô Tiện nhíu chặt lông mày, không thể hiểu nổi: "Ngươi... không, ta? Ta tự mình hạ dược Lam Trạm?.... Vì sao, vì sao ngươi phải làm vậy?" Hắn
cảm thấy thần kinh của mình bắt đầu hỗn loạn.
Nguỵ Anh cắn chặt
răng: "Vì để tác hợp hai tên đầu gỗ các ngươi đó. Ngươi không biết, ở
đời kia của ta, đến khi ta chết, cũng không biết tâm ý của Lam Trạm... Y vì ta chịu 33 giới tiên, sau khi ta chết, y còn đợi ta suốt 13 năm. 13
năm sau, ta mới trở về.... Ta chỉ là, không muốn các ngươi cũng như vậy, không muốn để Lam Trạm, đau khổ chờ đợi."
Hắn từng câu từng chữ vô cùng đơn giản nói ra, từng câu từng chữ đều mang sức nặng vô hình.
Nguỵ Vô Tiện có chút thẫn thờ buông tay, hắn xoay người nhìn về phía Lam
Vong Cơ, vẻ mặt có chút hoảng hốt của Lam Vong Cơ nhẹ nhàng cào lên tim
hắn, hắn đột nhiên dâng lên một cơn phẫn nộ không thể kềm chế, xoay
người túm lấy Nguỵ Anh, ném hắn thật mạnh xuống đất, thở phì phò rống
lên: "Ngươi có biết, ngươi có biết đã làm gì Lam Trạm hay không?!
Ngươi...!"
"Ta..." Nguỵ Anh rầu rĩ nói, "Ta biết, thực xin lỗi thực xin lỗi, ta thực sự không phải cố ý..."
Nguỵ Vô Tiện nắm cánh tay của hắn (Nguỵ Anh) lên, cúi đầu, cắn mạnh xuống một ngụm.
"A a a a a a a a a!! Đau muốn chết!! Nhả ra nhả ra nhả ra mau nhả ra!! Cứu mạng!!"
Quả nhiên hiểu mình nhất vẫn là chính mình, một ngụm này của Nguỵ Vô Tiện
cắn cho Nguỵ Anh phải kêu cha gọi mẹ, té lộn nhào muốn chạy, nhưng bị
tàn nhẫn cắn chặt không bỏ, hàm răng Nguỵ Vô Tiện cắn sâu vào da thịt,
lại chưa hoàn toàn hết giận, chỉ cảm thấy căn bản không bằng được một
phần mười những giày vò khổ sở mà Lam Trạm phải chịu mấy năm nay.
Lam Vong Cơ bên này quả thực sợ ngây người, luống cuống kêu lên một tiếng: "Nguỵ Anh!"
Nguỵ Vô Tiện và Nguỵ Anh đồng thời nhìn về phía y, nhân cơ hội này, Nguỵ Anh đột nhiên vùng thoát ra, búng người bật dậy, chạy về phía nơi xa.
Nguỵ Vô Tiện vỗ xuống mặt đất, cũng đứng lên, vừa đuổi theo vừa nói mà không quay đầu lại: "Lam Trạm, ngươi xem ta phải cắn chết hắn báo thù cho
ngươi!!"
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!