Ba ngày sau, Vân Thâm Bất Tri Xứ. Khi Lam Vong Cơ trở về từ chỗ
Lam Hi Thần bế quan, đúng lúc đầu lâu đang từ biệt với Nguỵ Vô Tiện, nói mình đi theo hai đứa nhóc bọn hắn đủ lâu rồi, sau này còn muốn tiếp tục đi lang thang khắp nơi, tới chân trời góc biển, cơm ngon rượu say, hãm
hại lừa gạt.... Cái này là Nguỵ Vô Tiện nói. Ông lão tịch thu mấy vò Thiên Tử Tiếu Nguỵ Vô Tiện lén giấu dưới giường vào trong túi càn
khôn kho tàng giống như cái mồm máu to của ông ta, Nguỵ Vô Tiện duỗi tay lên không trung kịp vớt lại được một vò, rất là bất mãn nói: "Lão nhân
gia ngài chào từ biệt thì chào từ biệt, tại sao muốn cướp đồ cất giấu
riêng của người ta? Ngài thần thông quảng đại, tự mình xuống núi trộm đi chứ, đây là do ta mua bằng vàng thật bạc trắng mang về". Đầu lâu nói: "Đường đường Di Lăng Lão Tổ mà keo kiệt như vậy, có mất mặt không, nhưng ngược lại ngươi đòi tiền Lam Vong Cơ đi, bao nhiêu y cũng chịu
đền cho ngươi đó". Nguỵ Vô Tiện nói: "Có ta nhớ thương túi tiền của y còn chưa đủ, ông lão ngài nhớ thương làm cái gì". Đầu lâu nói: "Nếu không phải ta, năm đó ngươi đã sớm bị phu quân nhà ngươi
chém chết rồi, ở đâu ra Lam Nhị phu nhân phú quý bây giờ? Ta lấy chút
lợi tức cũng không quá đáng chứ?" Nguỵ Vô Tiện thẹn quá hoá giận: "Ai là Lam Nhị phu nhân?? Bổn lão tổ mới là phu quân được chưa!! Lam
Nhị y làm gì có cửa đánh nhau với ta... A, Lam Trạm, ngươi đã trở về.... Ta là nói, hai chúng ta đều là phu quân, ngươi, ngươi đừng nghe lão già châm ngòi ly gián". Đầu lâu nói: "Ta ở bên trong túi càn khôn
của ngươi, ngươi cho rằng ta không nghe được động tĩnh ban đêm của vợ
chồng son các ngươi à? Mỗi ngày cái người cứ kêu người ta là phu quân
không biết là ai..." Nguỵ Vô Tiện nổi giận, cầm vò rượu lên ném
qua: "Lão già dâm dật nhà ngươi! Ai biểu ngươi nghe lén! Không biết liêm sỉ, già mà không nên nết!" Đầu lâu trốn phía sau Lam Vong Cơ,
không biết dùng tà thuật gì nuốt trọn vò rượu mà hắn ném, sau đó nghiêm
mặt nói: "Đủ rồi đủ rồi, không náo loạn với thằng nhóc ngươi nữa, cũng
không trông cậy ngươi làm tấm gương kính già yêu trẻ. Làm quà tiễn biệt, tặng các ngươi một thứ, ta thấy hai ngươi có thể dùng được đấy".
Đầu lâu há cái miệng rộng, phun ra một món đồ nhỏ tinh xảo, Lam Vong Cơ đưa tay nhận lấy xem xét kỹ lưỡng, một cái lư hương hình heo vòi cũ kỹ,
trên thân lư hương âm trầm, phong cách cổ xưa, rất là kỳ lạ. Nguỵ Vô Tiện đến bên cạnh Lam Vong Cơ nhìn, giơ bàn tay phủ lên trên, đan
điền vận lực, cảm thụmột chút sự lưu chuyển của oán khí và linh lực,
không hề có phản ứng, chỉ cảm thấy bình thường không có gì kỳ lạ, không
chút để ý nói: "Còn không phải là một cái lư hương thôi sao? Dùng làm
gì?" Đầu lâu nói: "Tác dụng nhiều, tự các ngươi mò mẫm cẩn thận
đi. Dùng thích cũng không cần cảm ơn ta, thấy ở hầm mộ Trương gia, thuận tay lấy về chơi, cảm thấy hai vợ chồng các ngươi cần hơn, cất đi." Đầu lâu nói xong câu này, đã đi mất rồi. Nếu ông lão đã thưởng thức qua, nói vậy không phải là vật gì hại người, vào buổi tối, Nguỵ Vô Tiện liền đốt một miếng gỗ trầm trong lư hương, hương trầm miên man, hắn vừa lên giường chẳng bao lâu, đã cùng Lam Vong Cơ đi vào giấc ngủ. Khi mở mắt, hai người lại là ngồi dựa vào một gốc
cây cổ thụ trong con hẻm nhỏ, ánh nắng thưa thớt, xuyên qua tán cây rơi
xuống những bóng râm loang lổ đầy đất. Nguỵ Vô Tiện dụi dụi mắt, đứng
dậy, tiếng người ồn ào náo động từ phía trước truyền đến, hắn lôi kéo
Lam Vong Cơ đi ra khỏi hẻm nhỏ, đi vào một con phố dài đông đúc, hai bên hàng quán phồn thịnh, những người bán hàng rong rao hàng khắp nơi, Nguỵ Vô Tiện nhìn xung quanh, hưng phấn nói: "Lam Trạm, đây là chỗ nào ha?
Nhiều thứ thú vị quá, ta nhớ tới lúc chúng ta đi dạo ở thành Đàm
Châu...". ========== Truyện vừa hoàn thành ========== 1. Phản Hồi Sai Lầm
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!