TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN

Nè Lam Trạm, Ta Thật Sự Là Người Tốt

Chương 17: 17


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Nguỵ Vô Tiện nghiêng ngả lảo đảo chạy trong rừng rậm trên núi, đến chỗ con suối bí ẩn.

Ngồi xổm xuống trong làn nước lạnh lẽo, hắn xốc vạt áo lên.

Nghĩ chắc hẳn trên đường chạy tới đây lại xé rách vết thương, chỗ hậu huyệt đỏ tươi một mảng đáng sợ, hắn ngơ ngẩn nhìn một lúc lâu.

Lam Trạm tên lưu manh này rốt cuộc chán ghét ta đến thế nào?!

Còn không phải chỉ là dùng Xuân Cung đồ đùa với y một chút sao, đến nỗi phải chà đạp như vậy để trả thù ta?!

Ai cũng ca tụng Hàm Quang Quân, thế nhưng, thế nhưng lại làm ra chuyện đê tiện thế này?!

Nói ra có ai tin chứ?!!

Khinh người quá đáng như thế, bản thân mình lại chỉ có thể nén giận hay sao?!!

Hơn nữa thế mà lại là cái chỗ này, thế mà lại cắm vào cái chỗ này...

Một cảm giác nhục nhã cho dù làm thế nào cũng không vứt đi được ập đến trong lòng.

Chỗ này là có thể bị dùng như thế hay sao?!!

Chỗ yếu ớt và mềm mại như vậy, lại có thể bị đối xử thô bạo như vậy sao?!!

Hắn lại duỗi ngón tay ra sờ sờ vào chỗ huyệt khẩu bị lật ra, các nếp gấp bị kéo phẳng đang co rút, có thể nhìn thấy dày đặc những tơ máu nhỏ không ngừng bị dòng nước cuốn đi.

Trước nay chưa từng có ai đối xử với ta như vậy...

Giày xéo thân thể ta như thế...

Nước mắt lại một lần nữa không có tiền đồ mà rơi xuống.

Cũng từ trước đến nay, chưa từng có người nào tiến vào hắn ở khoảng cách như vậy....

Hắn thậm chí, cả hôn môi còn chưa thử qua nha...

Nghiến răng nghiến lợi một hồi, thử đưa ngón tay vào bên trong rửa sạch.

Đau! Đau! Đau quá!

Mồ hôi lạnh trên trán túa ra.

Cánh môi bị cắn sắp sửa chảy máu, hắn dùng lưng ngón tay chạm nhẹ lên khoé miệng, là lúc nãy cắn rách sao.

Bỗng nhiên, hậu huyệt cảm thấy một cảm xúc âm ấm, cúi đầu, lại có một chút chất nhầy trắng đục chảy xuống.

Lam Trạm tên lưu manh này....

Hắn rõ ràng đã xin lỗi, không còn chút tôn nghiêm ở trước mặt y xin tha, nhưng y vẫn không buông tha cho mình, từ đầu đến cuối, cũng chỉ là thuần tuý phát tiết cơn tức giận, thật giống như, giống như hận hắn vậy, hận hắn đến nỗi muốn lấy mạng hắn!

Hắn vẫn có thể nhớ lại rõ ràng, cảm giác một khắc trước Lam Vong Cơ ở trong thân thể hắn. Toàn bộ quá trình, hắn không phải chưa từng có khoái cảm, lúc khoái cảm đó tới, hắn thậm chí, từng có một khoảnh khắc, sinh ra khao khát đối với Lam Vong Cơ. Chỉ là khoái cảm đó chỉ lướt nhẹ qua, Lam Vong Cơ giống như một con mãnh thú hung tàn, không chút thương xót mà chà đạp thân thể hắn, thật vất vả mới sinh ra chút tình cảm dịu dàng, lập tức bị cơn đau xé rách đột ngột nhấn chìm.

Bạn đang đọc bộ truyện Nè Lam Trạm, Ta Thật Sự Là Người Tốt tại truyen35.shop

Không nỡ nhìn tiếp, lung tung rửa sạch chỗ tư mật một hồi, sau đó Nguỵ Vô Tiện cởi sạch tất cả quần áo xuống.

Thương tích đầy mình.

Cổ tay, cánh tay, trước ngực, trên lưng, trên mông, chỗ đùi, xanh tím một mảng.

Tưới nước suối lạnh ngắt lên người, Nguỵ Vô Tiện nhíu mày một trận, không khỏi lại nghĩ tới nhiệt độ cơ thể nóng rực của Lam Vong Cơ, cho dù cách lớp quần áo, cũng vẫn nóng hừng hực như thế, làm cho hắn phát đau.

Tóc ướt lộp độp dán lên ngực, hắn muốn buộc tóc lên, nhưng tìm không thấy dây cột tóc.

Trên đường chạy tới đây, chắc rớt ở chỗ nào rồi.

***

Sau khi về phòng, Nguỵ Vô Tiện cứ luôn nằm sấp trên giường, cho đến khi Giang Trừng tới kêu hắn đi ăn cơm, hắn cũng vẫn là ủ rũ.

"Ngươi bị sao vậy?"

"Ta không ăn, ngươi cứ đi đi".

Nguỵ Vô Tiện không ăn cơm, đây chính là phá lệ.

Hỏi nửa ngày, không có câu trả lời.

Giang Trừng lại hỏi hắn có phải bị bệnh hay không, có muốn mời đại phu đến xem không, Nguỵ Vô Tiện chỉ lắc lắc đầu.

"Ngươi không cần quản ta, ta muốn ở một mình".

Mấy ngày kế tiếp, Nguỵ Vô Tiện đều không đi học.

Không chỉ không đi học, mà ngay cả phòng ở cũng không bước ra, thậm chí không xuống giường, cũng không ăn cơm.

Giang Trừng liên tục tới tìm hắn, hắn cũng không để ý tới.

Cuối cùng Giang Trừng muốn kéo hắn ra khỏi giường, Nguỵ Vô Tiện đau đớn kêu lên một tiếng.

Giang Trừng nghi hoặc: "Ngươi bị thương?"

Sau một hồi lâu không nói nên lời, cuối cùng chỉ nói, "Ngươi cứ coi là vậy đi".

Giang Trừng cả giận nói: "Cái gì kêu cứ coi là?! Rốt cuộc là có bị thương hay không? Là đi bắt cá hay ăn trộm gà bị ngã gãy chân hả?"

Nguỵ Vô Tiện chỉ vùi đầu vào gối.

Giang Trừng rốt cuộc cũng đi rồi.

Hắn không nói, đã xảy ra chuyện gì, hắn càng không thể nói ra rằng, hắn sợ đi ngoài, sẽ đụng đến vết thương bên dưới, cho nên ngay cả cơm cũng không dám ăn.

Lam Khải Nhân ở trên lớp hỏi tình hình của Nguỵ Vô Tiện, Giang Trừng liền nói hắn bị thương, ở trong phòng tĩnh dưỡng.

Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Nè Lam Trạm, Ta Thật Sự Là Người Tốt, truyện Nè Lam Trạm, Ta Thật Sự Là Người Tốt , đọc truyện Nè Lam Trạm, Ta Thật Sự Là Người Tốt full , Nè Lam Trạm, Ta Thật Sự Là Người Tốt full , Nè Lam Trạm, Ta Thật Sự Là Người Tốt chương mới


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Back To Top