Đỡ Lam Vong Cơ lên giường, lại mò mẫm trên người y một hồi, cầm túi tiền trong tay, Nguỵ Vô Tiện ngựa quen đường cũ đi xuống lầu.
Đá đá
mấy thân thể nằm ngang dọc đầy đất, khuyên can chủ quán một hồi, lừa bịp cho qua chuyện, lại cho một thỏi bạc, dặn dò chủ quán đưa bọn họ vào
trong phòng sắp xếp thoả đáng.
Nghĩ đến một chuyện, hỏi: "Vừa rồi vị bạch y công tử diện mạo bất phàm trước khi lên lầu, có phải đã hỏi ngươi về ta hay không?"
Chủ quán nói đúng. Nguỵ Vô Tiện trong lòng hiểu rõ, nghĩ dung mạo của hắn
giả dạng không giống người bình thường, đương nhiên hỏi một cái là ra
ngay. Khoả thân ngủ, vốn dĩ chỉ là để phòng ngừa bị đánh lén, một kế
sách cẩn thận đề phòng, ai ngờ thật sự để Lam Vong Cơ một phát trúng
ngay.
Trở về phòng, đem túi tiền trả trở về, sợ Lam Vong Cơ sẽ
tỉnh lại bất kỳ lúc nào, chuẩn bị phủi mông rời đi. Kết quả bệnh cũ lại
tái phát.
"Lam Trạm này, uống rượu xong vẫn còn chỉnh chỉnh tề tề như vậy, toàn thân không tìm ra chút khuyết điểm nào..."
Kéo mở lung tung vạt áo trước ngực y, tóc xoa loạn một hơi, lòng bàn tay
không nhịn được nhẹ nhàng xoa lên má y, dùng lưng ngón tay vuốt ve, xúc
cảm rất tốt.
Ánh mắt hướng tới mạt ngạch của y hơi dừng lại một chút.
Mới vừa tháo xuống định cầm trên tay ngắm nghía một chút, cổ tay bị một sức mạnh đột ngột nắm chặt lấy.
Lam Vong Cơ mở to hai mắt, đôi lông mày nhíu chặt, thần sắc khủng bố, giống như muốn dùng ánh mắt hung ác mổ xẻ Nguỵ Vô Tiện ra.
Nguỵ Vô Tiện thầm nói không xong rồi, co giò chạy như điên, chạy ra khỏi
khách điếm, hướng về phía vùng núi hoang dã chạy không biết bao nhiêu
lâu, nhưng vẫn có thể nghe được ở phía sau tiếng bước chân như hình với
bóng, như ác quỷ đòi nợ kia.
Cơn say nhẹ làm cho đầu óc Lam Vong
Cơ căng trướng, lướt qua vài đỉnh núi, một bóng người màu đen đứng yên
dưới triền núi, đưa lưng về phía y, gió nhẹ thổi sợi dây cột tóc màu đỏ
chói của hắn, bay phần phật.
"Thế mà mang màu sắc giống hắn!" Lam Vong Cơ bất mãn mà lẩm bẩm một câu này, rút kiếm đâm tới.
Mắt thấy sắp trúng chiêu, người nọ chợt xoay người lại, trong lòng ngực một thứ gì đó có lông xù xù màu trắng mũm mĩm.
Lam Vong Cơ kinh hãi, kiếm phong Tị Trần mạnh mẽ ngoặt sang một bên, cắt đứt tay áo của Nguỵ Vô Tiện, thu hồi nguy hiểm.
Chỉ thấy Nguỵ Vô Tiện ôm con thỏ trắng như tuyết trong lòng, nhẹ nhàng đùa
giỡn, miệng ghé vào lỗ tai đang dựng thẳng đứng của con thỏ, khóe mắt
ngó Lam Vong Cơ, cố ý nói, "Thỏ con à thỏ con, ngươi xem vị Lam nhị công tử này có phải thật đẹp trai không? Đáng tiếc, đẹp thì đẹp, nhưng con
người lại rất thô lỗ, còn muốn ăn hiếp thỏ con đáng yêu như ngươi vậy,
ngươi xem, vừa rồi có phải là y còn muốn dùng cái thứ nhọn hoắc kia đâm
ngươi không? Ta nói với ngươi, bị cái thứ đó đâm trúng là đau lắm nhé!"
Lam Vong Cơ tức giận đến mức lồng ngực phồng lên một cục, chỉ kiếm vào Nguỵ Vô Tiện, "Ngươi! Mau thả nó xuống! Trốn sau lưng một con thỏ, tính là
anh hùng hảo hán gì chứ?!"
Không chỉ nói nhiều hơn, hơn nữa giọng điệu cũng khác với bình thường, Nguỵ Vô Tiện cảm thấy Lam Vong Cơ lúc
này quả thực sinh ra một chút đáng yêu hiếm thấy, cẩn thận quan sát y,
nhớ tới ngụm rượu mà mình rót cho y, ngón tay nhéo lỗ tai con thỏ nói,
"Xem ra có người uống say nè".
Lời còn chưa dứt, Tị Trần ở trong
tay chủ nhân nhanh nhẹn lượn một đường cong nhỏ, tránh chỗ yếu hại ở
ngực và cổ Nguỵ Vô Tiện, đâm vào thân mình hắn. Nguỵ Vô Tiện căng da đầu né tránh một hồi, trong miệng vẫn không ngừng lên án, "Hàm Quang Quân
ngươi còn có chút đức tính yêu quý động vật nhỏ nào hay không? Ngươi cứ
đâm loạn quơ loạn không theo chiêu thức nào như vậy, con thỏ bị thương
thì làm sao đây?"
Không biết ai mới là mặt dày vô sỉ ôm con thỏ
coi như là lá chắn kia, rõ ràng từng đường kiếm của Lam Vong Cơ đều
tránh cái cục tròn trước ngực hắn, thu phóng có chừng mực, từng bước
thận trọng, chỉ nhắm vào Nguỵ Vô Tiện, nhưng bị hắn bịa đặt lung tung vu khống một phen.
Đối mặt với sự vô lại rành rành này, Lam Vong Cơ lại có vài phần tưởng thật, tức muốn nổ phổi, cãi lại, "Ngươi, ngươi
nói bậy! Ta làm gì có?!"
Thấy chính mình đục nước béo cò một hồi
thế mà lại có hiệu quả, Nguỵ Vô Tiện thu hồi khuôn mặt của một tên trộm
lại, bừng tỉnh đại ngộ nói: "Hàm Quang Quân, hay là... ngươi đói bụng
muốn nướng con thỏ để ăn thịt?! Ái chà chà, thỏ con ngươi cần phải trốn
kỹ trong lòng ngực ta nha, ca ca này trong nhà không được ăn thịt, canh
suông quả thuỷ khiến nghẹn đến hỏng rồi, đến khi ra ngoài thấy cái gì
cũng muốn cắn một miếng, ngay cả tiểu khả ái như ngươi cũng không buông
tha, quả thực là hư quá đi!"
Bị hắn khiêu khích như thế, thế tấn
công rất cẩn thận, canh chừng chính xác trước đó không khỏi hơi loạn một chút, một luồng kiếm sắc bén màu xanh lam hiện lên, trong lòng ngực
Nguỵ Vô Tiện truyền đến một âm thanh cổ quái chưa từng nghe qua, âm
thanh phát ra từ một động vật nhỏ bình thường tuyệt đối không biết kêu
to, lộ ra sự bất lực và tuyệt vọng không thể diễn tả, khiến người ta
nghe cảm thấy khó chịu đến cực điểm.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!