Lúc Lam Vong Cơ tỉnh lại, cảm thấy có thứ gì đó đè nặng trên người mình, nhiệt độ cơ thể cách lớp quần áo truyền đến, cực kỳ ấm áp.
Cúi
đầu, một người đang gối lên ngực y ngủ ngon lành, nhẹ nhàng phập phồng
theo nhịp thở. Thấy không rõ mặt hắn, chỉ thấy mái tóc đen nhánh xoã ra
như thác nước, một sợi dây cột tóc màu đỏ tươi cột bên trên.
Trái tim Lam Vong Cơ đột nhiên thắt lại, "Nguỵ Anh?"
Trong một khoảnh khắc đó, y sợ hãi đến mức không dám có động tác nào.
Từ từ nhổm người lên, sau khi thấy rõ gương mặt kia, mộng đẹp tan vỡ, thất vọng, phẫn nộ, thậm chí có vài phần áy náy vì sự ảo tưởng vô cớ của
mình, chán ghét đẩy người nọ ra.
Từ trên cao nhìn xuống Nguỵ Vô
Tiện vẫn lẩm bẩm trong lúc ngủ mơ, vô tội như thế, một chút cũng không
giống như là sẽ tự tay giết tay người trong lòng của y, không có bề
ngoài cực kỳ hung ác, cũng không có tính tình ham hố lợi danh, thậm chí
khi bị y đuổi giết nhiều lần, qua loa đối phó, thành thạo tránh né, căn
bản không đánh trả, không hề có một tia ý định nào làm hại y, nhưng
mà... mỗi khi chọc ghẹo y, làm một vài hành động quá mức thân mật, ngả
ngớn, trong khoé mắt đuôi mày, lúc nhấc tay nhấc chân, bóng dáng Nguỵ
Anh, như ẩn như hiện trên người hắn. Thế cho nên mới vừa rồi, chính mình còn nhận lầm hắn.
Chẳng lẽ, do quá mức nhớ nhung Nguỵ Anh, vì
vậy muốn tìm kiếm gửi gắm lên thân hình của một kẻ có thần sắc giống hắn vài phần hay sao? Cho dù người này là kẻ thù giết chết Nguỵ Anh hay
sao? Chẳng lẽ, mình đã hết thuốc chữa đến mức này rồi sao?
Tâm loạn như ma, Tị Trần tự động ra khỏi vỏ, lòng bàn tay khép lại, mũi kiếm chỉ thẳng vào cổ họng Nguỵ Vô Tiện.
Nguỵ Vô Tiện vẫn hồn nhiên không biết gì, vẫn lẩm bẩm trong lúc ngủ mơ.
Một giọng nói văng vẳng trên không trung truyền đến, "Ngươi sẽ hối hận vì điều này".
Lam Vong Cơ cả kinh, nhìn chằm chằm vào cái đầu lâu khô bay lơ lửng âm u giữa không trung, ngạc nhiên nói, "Ngươi là hôm ấy..."
Đầu lâu khô nhe hai hàm răng ố vàng, "Không sai, hôm ấy tiếp được kiếm của ngươi chính là lão phu".
Lam Vong Cơ lạnh lùng lên tiếng: "Ngươi là ai?"
Đầu lâu khô cười hắc hắc nói: "Người bình thường sẽ hỏi ta là cái gì".
Lam Vong Cơ nói: "Tất nhiên lúc sống là người, sau khi chết là quỷ".
Hốc mắt đen thui sâu hoắm chăm chú nhìn y một lúc lâu sau, "Thu kiếm đi, ta nói ngươi sẽ hối hận".
Sắc mặt Lam Vong Cơ không ổn định, chậm rãi nói, "Ngươi làm sao biết ta có hối hận hay không".
Đầu lâu khô cũng chậm rãi nói: "Gần ngay trước mắt, xa ở bên cạnh"
Đầu lâu khô cũng khựng lại, "Ngươi chẳng lẽ không có cảm giác sao?"
Lam Vong Cơ hờ hững nói, "Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì".
Đầu lâu khô nói: "Đương nhiên là người mà ngươi nhớ thương ngày đêm".
Thân hình Lam Vong Cơ rung lên, buột miệng thốt ra: "..... Ngươi biết... hắn ở đâu?"
Đầu lâu lại trầm mặc không nói.
"Lam Trạm...."
Lam Vong Cơ đột nhiên cúi đầu, lúc này mới phát hiện cái người gối đầu lên
người mình ngủ cả đêm, quần áo trên người đã bị chém rách tơi tả, miếng
vải trên tay áo còn bị xé đi, lộ ra mấy dấu răng dữ tợn bên dưới, giống
như những hoa mai đỏ rải rác trên da thịt trắng nõn.
Gương mặt Lam Vong Cơ lộ ra vẻ kinh ngạc, Tị Trần trong tay hơi run rẩy.
Tên của mình một lần nữa lại được giọng mũi nũng nịu lúc ngủ mê bắt lấy,
hai mắt Nguỵ Vô Tiện nhắm nghiền, miệng hơi chu lên, làm như có bất mãn, lại giống như trong mơ bị uỷ khuất gì đó. Trên ngực hắn một con thỏ
đang nằm dài, đúng là con thỏ hôm qua được băng bó cẩn thận. Dường như
bị đôi tai từ từ dựng thẳng của nó khẽ cọ trúng, Nguỵ Vô Tiện mơ mơ màng màng ôm nó vào trong lòng, thỏ con cũng không chê chật, đôi môi chẻ vẫn thong thả ung dung nhai thứ gì đó, một bộ dạng không đau không ngứa,
không mặn không nhạt.
Nguỵ Vô Tiện nằm trên một bãi cỏ, vây xung
quanh là hơn mười con vật nhỏ lông xù trắng mũm mĩm, hoặc nhảy nhót,
hoặc nằm yên. Một cửa hang nhỏ trên sườn núi, một quả cầu tuyết lớn cỡ
bàn tay ló đầu ra khỏi hang thăm dò. Một con thỏ nhiệt tình hiếu động
vượt qua con thỏ trên người Nguỵ Vô Tiện lăn lộn khắp nơi trên lớp vải
đen, thỉnh thoảng tiến đến vành tai mềm mại kia gặm gặm mấy cái, chọc
cho Nguỵ Vô Tiện liên tục lắc lắc đầu, lại bám vào cánh tay hắn, muốn
đến hợp mặt với đồng bọn đang cuộn tròn trong lòng hắn.
Mũi kiếm chỉ vào Nguỵ Vô Tiện không mảy may di chuyển, ánh mắt Lam Vong Cơ hơi co lại, trên mặt không đọc ra được biểu tình gì.
Ở nơi xa truyền đến tiếng gọi, một đám thiếu niên mặc bạch y chạy tới về phía bên này.
Sau khi nhìn cảnh tượng quỷ dị trước mắt, cả đám không dám lên tiếng, tay
để lên chuôi kiếm, tầm mắt không ngừng dao động giữa hai người và một
cái đầu lâu khô.
Không khí nhất thời căng thẳng.
Đầu lâu thản nhiên nói: "Kiếm này của ngươi ta có thể tiếp một lần, đương nhiên có thể tiếp lần hai".
Lam Vong Cơ quay đầu nhìn về phía lão, lãnh đạm nói, "Vậy sao".
Cây rừng thưa thớt, không nghe tiếng chim hót, đột nhiên yên tĩnh như thế.
Bỗng nhiên, một tiếng động vô cùng cổ quái xuyên tới, ùng ục ùng ục, mọi
người tìm kiếm nơi phát ra tiếng động này một lúc lâu, cuối cùng nhìn
đến người nằm trên mặt đất kia.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!