Trên lầu, tấm bình phong ngăn cách với phòng bên trong, Lam Vong Cơ đang ngâm mình trong thùng tắm bốc hơi nóng, nhẹ nhàng tắm rửa thân thể.
Bỗng nhiên cửa phòng bị gõ vang, một giọng nói nũng nịu truyền đến: "Công tử, ta đến đưa bồ kết và khăn tắm".
Thân hình Lam Vong Cơ cứng đờ, lãnh đạm nói: "Không cần".
Giọng nói kia làm như vô cùng uỷ khuất, "Nhưng mà... ta, ta vừa rồi quên đưa, bà chủ bình thường không thích ta, tìm mọi cách để đánh mắng ta, nếu bà ấy biết nhất định sẽ gán cho ta cái tội quên trước quên sau, xin công
tử thương xót, để cho ta đưa vào có được không? Ta sẽ đi ngay, tuyệt đối không quấy rầy công tử!"
Sau một lúc lâu trầm mặc, rốt cuộc truyền đến một chữ, "Được".
Cô nương đó kéo một cái bàn ba chân cao bằng nửa người từ phòng ngoài vào. Lam Vong Cơ vốn dĩ chỉ dùng dư quang khẽ liếc, nhưng cô nương đó lăn
qua lộn lại, đi đến bên người y, cọ tới cọ lui một phen, khoa chân múa
tay một hồi, làm như muốn tìm vị trí kê cái bàn, để bồ kết ở chỗ y có
thể lấy. Ngày mùa hè nóng bức, quần áo trên người cô nương mỏng manh,
đường cong yểu điệu lả lướt hiện lên rõ ràng, lại cúi người trước mặt
Lam Vong Cơ, bộ phận tròn trịa như ẩn như hiện.
Lam Vong Cơ trong lòng phản cảm, nhưng ánh mắt tránh cũng không thể tránh, chỉ đành khép hai mắt lại.
Chỗ song cửa sổ, lặng lẽ nhô lên một vai diễn nhỏ, một cái đầu lâu khô bay
lơ lửng trong không trung lẻn đi vào, chỉ thấy hàm trên hàm dưới của nó
tách ra, nhìn vào bên trong, tối om như một cái vực sâu hoắm, trong bóng tối dường như có mạch nước ngầm chuyển động, một luồng linh lực quỷ dị
khuấy động không khí thành cơn lốc xoáy, bên cạnh thùng tắm, Tị Trần
đang nằm yên bị cơn lốc xoáy này lặng lẽ hút đi, cuối cùng bị nuốt toàn
bộ vào bên trong.
Bên này, cô nương vắt khăn lên trên tấm bình phong, lại dây dưa một hồi, mới chậm rãi rời đi.
Phòng chứa củi dưới lầu, trong tiếng nói cười lanh lảnh trầm bổng, đầu lâu khô phun Tị Trần từ trong miệng ra.
"Công tử ngươi nói thật đúng, vị công tử trên lầu kia lớn lên đúng là tuấn
tú, ta nhìn thấy mà tim đập thình thịch, cố tình lại thật sự quy củ, ta
đã kéo cổ áo xuống thật thấp rồi, thế mà mắt y vẫn nhìn thẳng, còn kiêng dè nhắm mắt lại. Nam tử tuổi này, nào có ai như y. Ngươi nói xem, chẳng lẻ y là..." nhưng mấy câu sau, là nói với hai vị tỷ muội bên cạnh, dứt
lời, ba người lại rung hết cả người lên, cười khúc khích đùa giỡn một
hồi.
Đầu lâu khô vận lực rút kiếm ra khỏi vỏ, kiếm quang hiện
lên, Nguỵ Vô Tiện lắc người làm rơi đoạn dây trói xuống, trong lòng vô
cùng vui mừng, vọt một cái ra tới cửa, đang chuẩn bị chuồn đi, lại nghe
thấy các cô nương gọi hắn lại.
"Nè công tử đừng đi nha, ngươi kêu ta trộm quần áo của y tới đây, là muốn như thế nào? Y không có quần áo, không thể đi đâu được, chỉ có thể vừa tức giận lại vừa sốt ruột".
Nguỵ Vô Tiện cười hắc hắc nói, "Không thế nào cả, chỉ là để ngừa y phát hiện ra, khiến y không thể đuổi theo ta".
Các cô nương lại hỏi, "Vậy... quần áo này có trả lại cho y không?"
Nguỵ Vô Tiện cười khúc khích nói, "Các ngươi muốn trả thì trả, không muốn trả thì không trả vậy".
Các cô nương trao đổi ánh mắt với nhau, lại nói, "Vậy... trước tiên không trả. Đợi chúng ta lên gặp y đã".
Khuôn mặt các cô nương hơi ửng hồng lên, mặt mày xấu hổ, nói: "Chúng ta...
ngược lại muốn xem, y có phải thực sự thanh tâm quả dục, ngồi trong lòng mà vẫn không loạn như thế hay không?"
Nguỵ Vô Tiện thoáng sửng
sốt, ngay sau đó vỗ tay cười nói, "Hay hay hay! Cái này chơi vui!
Nhưng... nhưng y giận dữ, kiếm Tị Trần này ra khỏi vỏ, các ngươi nhất
định sẽ hồn phi phách tán".
Đám nữ quỷ trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch.
Nguỵ Vô Tiện tròng mắt vừa chuyển, một tia ánh sáng giảo hoạt hơi hiện lên, "Ta có một biện pháp".
Một lát sau, Tị Trần đã bị đoạn dây trói mới bị cắt xuống trói gô lại, Nguỵ Vô Tiện dùng sức rút thử kiếm, không hề hấn gì, "He he, thế này cho dù
Lam Trạm muốn ngự kiếm cũng khó khăn. Mời các tỷ tỷ tận tình đùa giỡn y
đi!"
***
Mũi chân nhẹ điểm, nhảy ra ngoài tường, Nguỵ Vô
Tiện lại quay đầu nhìn thoáng qua hướng bên kia, ngực giống như có một ổ kiến, vô cùng ngứa ngáy, do dự một chút, có giọng nói cất lên, ta cũng
chỉ quay lại xem chút xíu, xem bộ dạng chật vật quẫn bách của Lam Trạm,
rồi đi liền, sẽ không bao giờ bị y phát hiện.
Đã tới nửa đêm, bên trên nóc nhà, một bóng đen rơi xuống, vài miếng ngói bị nhấc lên nhẹ
nhàng, đôi mắt đen láy nhìn vào bên trong.
Trong phòng, ánh nến
tờ mờ, một thân hình nam tử ướt đẫm hấp dẫn ngâm nửa người trong thùng
tắm, mái tóc sáng bóng, xoả tung trên mảnh ngực trắng như tuyết với làn
da mịn màng, có vài giọt nước đọng ở chỗ xương quai xanh, lưu luyến
không rời, muốn chảy xuống mà không chảy.
Vây xung quanh Lam Vong Cơ là ba nữ tử, đang cố gắng hết sức, quần áo cởi một nửa, khi thì nằm
sấp trên thành thùng, nhẹ nhàng búng nước về phía y, khi thì dùng lưng
ngón tay như có như không khều nhẹ lên đôi má như bằng ngọc của y, khi
thì lại chọt nhẹ một cái lên trước ngực y.
Mí mắt nhắm lại, mặt không đổi sắc, trạng thái như nhập định.
Một khắc trước, Lam Vong Cơ phát hiện quần áo của mình bị trộm, không cách
nào rời đi, vận lực kim đan, cảm giác Tị Trần bị cột chặt, không ra khỏi vỏ được, mắc kẹt ở đây, tránh cũng không thể tránh, đối mặt với cảnh
tượng xuân sắc vô biên, thân hình mỹ miều, đơn giản là nhắm mắt lại.
Nữ tử thấy dùng sắc dụ không có tác dụng với y, cũng không sốt ruột, trong lúc nhẹ giọng cười nói, hai người trong đó bỗng nhiên quấn quýt nhau
trên giường, một người đưa tay chậm rãi sờ soạng xuống phía bụng dưới
của người kia, lát sau, người dưới thân truyền đến âm thanh hổn hển nhỏ
vụn triền miên, lát sau, càng thêm dày đặc, mềm mại, chỗ động tình, như
cơn mưa xối xả, lại như mồi dẫn lửa.
Phía trên nóc nhà, Nguỵ Vô
Tiện nhìn không chớp mắt, không tránh khỏi cổ họng một trận khô nóng,
trên mặt nóng bừng, máu cả người dường như chạy hết xuống hạ thân. Dù
sao cũng là độ tuổi huyết khí phương cương, thấy tình cảnh thế này, có
mấy nam tử có thể chịu đựng được?
Nguỵ Vô Tiện vội lắc đầu không
ngừng, hít thật sâu mấy hơi không khí lạnh từ trên núi truyền xuống, cố
gắng trấn tĩnh một hồi, sau đó mới nhìn lại vào bên trong. Chỉ thấy Lam
Vong Cơ vẫn một vẻ bình đạm, gợn sóng bất kinh, cho dù mắt không nhìn
thấy, nhưng nghe thấy âm thanh rên rỉ kích thích thế kia, vậy mà cũng
không hề có phản ứng.
Chẳng lẽ người này theo tuổi tác lớn lên,
người cũng trở nên ổn trọng trấn định hơn nhiều? Nhớ năm đó, chỉ một bức Xuân cung đồ đã chọc cho tính khí của y đứng thẳng, tính tình còn biến
đổi cực lớn, làm ra chuyện khinh cuồng quá đáng cỡ đó với chính mình.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!