Chạng vạng, trước cửa sổ nhỏ của quán rượu ven đường, A Diên cô nương đang la to rao hàng với người đi trên đường phố. Thấy một vị công tử mặc hắc y tiêu sái, mặt mày hơi có ý cười nhợt nhạt đi
về phía nàng, A Diên sáng mắt lên, "Công tử đẹp trai! Muốn nếm thử rượu
nếp chỗ chúng ta không?" Người nọ nhoẻn miệng cười, còn chưa uống rượu, đôi mắt như ngọc đen giống như đã nhiễm một tầng hơi say, đến
gần, không chút nào xa lạ, người nọ trực tiếp ghé vào quầy bày hàng,
nhấc mí mắt lên, "Giọng tỷ tỷ ngọt như vậy, rượu này không cần uống, đã
say ba phần rồi". A Diên cười, nàng bán rượu ở đây đã lâu, dung
mạo bảy phần xinh đẹp, loại người khinh bạc nào mà chưa gặp qua, chỉ là
vị công tử này ngoài miệng ngả ngớn, nhưng trong mắt không có ý tán
tỉnh, hắn dựa người về phía vò rượu bằng gốm đen đã mở một nửa, lấy tay
quạt quạt, liên tục hít hà, vẻ mặt say mê. A Diên múc các loại rượu của nhà mình vào trong chén nhỏ, để hắn lần lượt uống thử hết. Rượu xuống bụng, ánh mắt càng thêm rõ ràng, mua một vò rượu, cùng nàng nói nói cười cười một lúc lâu, mới chuẩn bị rời đi.
Nguỵ Vô Tiện mới vừa mở giấy niêm phong vò rượu, khoé mắt A Diên nhìn thấy một bóng người mặc bạch y, đi về phía bên này. Áo trắng nhẹ bay như ánh trăng kỳ ảo, mặt mày trong sáng như sương rơi xuống phàm trần, A Diên nhìn mà không khỏi ngây người. Chỉ là nhân vật thần tiên này, ánh mắt giống như chim ưng, dưới chân mang
luồng khí giết người gấp gáp đến trước người Nguỵ Vô Tiện, mà khoé mắt
Nguỵ Vô Tiện khẽ liếc, làm như không thấy, vò rượu đưa lên miệng, tình
cờ nhấc chân, thế là hai người đâm vào nhau, vò rượu nghiêng đi, lập tức đổ hết lên người mặc bạch y. Lam Vong Cơ hơi giật mình, lùi ra
sau một bước, trên mặt lộ vẻ phản cảm, toàn thân như bao phủ một tầng
sương lạnh, ngay sau đó túm cổ áo Nguỵ Vô Tiện, kéo ngay ra bên ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!