Dưới ánh nến mờ ảo, Lam Vong Cơ như là đắm chìm trong hồi ức nào đó, khó có thể rút ra.
Nguỵ Vô Tiện thầm nghĩ, không biết Lam Trạm lại tưởng niệm đến ta, mà ta, hiện giờ đang ở bên cạnh ngươi.
Nhẹ nhàng thở dài một hơi, hắn duỗi tay sờ vào thanh kiếm, mới vừa chạm vào chuôi kiếm, một tiếng thét chói tai tê tâm liệt phế làm cả người hắn
chấn động đến mức toàn thân run rẩy, buông tay ra, hai chân mềm nhũn ngã về phía sau một bước, liền được Lam Vong Cơ đỡ lấy.
Nguỵ Vô Tiện lắc lắc đầu, một cảm giác sợ hãi quen thuộc lướt qua, chỉ là... hắn lại chậm rãi hướng ánh mắt lên thanh kiếm sắt màu đen trên tường, chỉ là
thanh kiếm này không phải là thanh kiếm trong động Huyền Vũ, oán khí
truyền đến chuôi kiếm, cảm giác cũng không đáng sợ bằng thanh kiếm sắt
trong động Huyền Vũ, thanh kiếm này, càng giống như là một bản sao bị
hỏng của nó.
Lam Vong Cơ biết hắn tu tập quỷ đạo, từ phản ứng mới vừa rồi của hắn, đoán hắn nhất định là bị oán khí trong thanh kiếm đen
làm cho kinh sợ, buông lỏng tay ra, hỏi: "Thế nào?"
Nguỵ Vô Tiện cũng không trả lời, hắn cần phải tự mình lấy nhiều tin tức hơn nữa từ trên thân kiếm.
Lại một lần nữa cầm chuôi kiếm, sau khi dần dần quen với tiếng kêu gào
khiến cả người phát lạnh kia, giống như hắn khống chế Âm hổ phù vậy,
loay hoay vất vả trong những tiếng thét hỗn loạn, ngắt quãng, dùng ý chí để tạm thời trấn áp cả một đám oán linh che trời lấp đất kéo tới, chặn
bớt những quấy nhiễu linh tinh, cuối cùng, trong những quỷ ảnh tà mị
đứng lắc lư, nhìn thấy một bóng người mặc hắc y.
Người này mắt
sắc mày kiếm, thân hình vạm vỡ, thái độ tỏ vẻ kiêu căng ngạo mạn, ánh
mắt chăm chú mà thâm thuý, nhìn thấy hình hồn của Nguỵ Vô Tiện tới gần,
thấp giọng quát: "Ngươi là ai?"
Nguỵ Vô Tiện trong lòng kinh
ngạc, suy nghĩ thật nhanh, cảm thấy không nên dây dưa trong oán khí của
thanh kiếm quá lâu, ngưng thần vận lực rút mình ra khỏi thân kiếm, bóng
đen ngập trời biến mất, Nguỵ Vô Tiện lảo đảo vài bước, thanh kiếm đen bị rút ra khỏi giá đỡ, lạnh lùng rơi xuống đất.
Nguỵ Vô Tiện ổn
định thân hình, nhìn về phía Lam Vong Cơ, nhìn chăm chú nói: "Cư trú
trong thanh kiếm, không phải là kiếm linh, mà là một vong linh".
Lời còn chưa dứt, trên thân kiếm sắt màu đen toả ra làn khói mờ mịt, hoá
thành một hình người mặc hắc y, ánh mắt gã nhìn thẳng uy hiếp Nguỵ Vô
Tiện, chính xác mà nói, là nhìn khoả linh nang trên người Nguỵ Vô Tiện,
"Rốt cuộc ngươi là ai?! Tại sao trên người có âm thiết kiếm?!"
Nguỵ Vô Tiện theo bản năng nhìn sang bên hông, "Âm thiết kiếm? Ý ngươi là Âm hổ phù?"
Ai ngờ ngay sau đó, một cánh tay xương khớp kiệt xuất, cơ bắp dữ tợn tấn
công về phía hắn, tuy cánh tay này không phải là binh khí, nhưng lại cho người ta cảm giác như đã bị rèn giũa ngàn vạn lần, toàn bộ sức mạnh
trực tiếp truyền đến lòng bàn tay và các ngón tay, nhìn thấy sắp sửa
tiến tới trước người Nguỵ Vô Tiện.
Tị Trần mạnh mẽ rời vỏ, thân
hình Lam Vong Cơ chắn giữa Nguỵ Vô Tiện và vong linh mặc hắc y, không
đến vài chiêu, đã tấn công gã liên tục bại lui, thu sát đến góc tường.
Mắt thấy sắp chế phục được gã, bỗng nhiên, thanh kiếm đen nằm trên mặt đất
dựng đứng thẳng lên, đảo ngược kiếm phong, thẳng hướng đâm tới sau lưng
Lam Vong Cơ!
"Lam Trạm! Cẩn thận!" Nguỵ Vô Tiện mò loạn xạ trong
ngực, vứt ra một lá bùa, lá bùa đó đánh rớt hồn kiếm đen bám trên thân
kiếm, kiếm tuy không bị đánh rơi, nhưng chệch hướng, Lam Vong Cơ nghiêng người một cái vừa kịp né qua.
Tình thế vừa rồi đều xảy ra trong
chớp mắt, bọn tiểu bối Lam thị phản ứng không nhanh bằng Lam Vong Cơ và
Nguỵ Vô Tiện, vì khiếp sợ nên không tránh khỏi chậm chạp một chút, bây
giờ đều hồi phục tinh thần lại, đua nhau rút kiếm ra, bất đắc dĩ không
gian trong mật thất này chật chội, không cẩn thận một cái sẽ làm bị
thương đến người phe mình, bọn chúng cũng không dám hành động thiếu suy
nghĩ.
Dưới sự tấn công sắc bén của Lam Vong Cơ, vong linh mặc hắc y kiên trì không được bao lâu, thấy tình thế không ổn, bật người lên,
hoá thành một làn khói đen chui vào trong thanh kiếm sắt, thân kiếm bay
lên không trung, chạy ra ngoài theo lối đi vào mật thất.
Lam Vong Cơ không chậm một giây, rút kiếm đuổi theo, các tiểu bối khác và Nguỵ Vô Tiện cũng đuổi theo ở phía sau.
Truy đuổi đến sân đình, bóng kiếm hoàn toàn lẩn vào trong bóng đêm của núi rừng xa xa, biến mất không tăm hơi.
Nguỵ Vô Tiện từ trong toả linh nang lấy ra một cái Phong tà bàn, kim đồng hồ hơi rung rung chỉ về hướng bóng kiếm biến mất.
"Bên này!" Hắn cúi nhìn chằm chằm vào Phong tà bàn định đi, thì đụng vào Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ lùi về sau một bước, nhíu mày nói: "Vì sao không ngự kiếm?"
Nguỵ Vô Tiện nghĩ linh lực của thân thể này thấp kém như thế, cho dù có thể
miễn cưỡng đứng ở trên linh kiếm, đoán chừng cũng sẽ chậm rề rề bị bỏ
lại phía sau, dứt khoát mặt dày vô sỉ một phen: "Kỹ thuật ngự kiếm của
ta trước mặt Hàm Quang Quân chỉ tổ làm trò cười cho thiên hạ, chắc chắn
sẽ kéo chân sau của các ngươi, không bằng Hàm Quang Quân mang ta đi được không? Ta rất nhẹ! Hai chúng ta chen một chút đi".
Bội kiếm của
bọn tiểu bối bên cạnh đã bay lên trời, chỉ đợi Lam Vong Cơ ra lệnh một
tiếng, thấy Nguỵ Vô Tiện ngoài miệng nói là kỹ thuật không bằng người
khác, mà giọng điệu không có chút xẩu hổ, lộ ra hơi thở vui vẻ tuỳ tiện, không biết sĩ diện, ngược lại tương đương với mong chờ được chia sẻ một thanh kiếm với Hàm Quang Quân.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!