Nhìn xuống hố, đều trống không. Sau khi xác nhận không có nguy hiểm, mọi người bắt đầu lặng lẽ đi qua hàng trăm cái hố này.
Sau một lúc lâu, Lam Tư Truy hỏi: "Không biết đây có phải là mấy trăm cái mồ của tẩu thi lâu đời mới nhìn thấy hồi nãy không?"
Nguỵ Vô Tiện nói: "Phải, mà cũng không phải".
Lam Cảnh Nghi nói: "Có ý gì?"
Nguỵ Vô Tiện nói: "Những cái hố này hẳn là dùng để chôn mấy tẩu thi đó trong một quãng thời gian nào đó. Nhưng bản thân mấy cái hố thật sự được đào
rất sơ sài, chắc đây chỉ là cách xử lý tạm thời để an táng người chết
xuống mồ mà thôi, không phải là mồ chôn ban đầu của bọn họ".
Lam
Tư Truy nghĩ nghĩ rồi nói: "Ý của Mạc công tử là, những tẩu thi này lúc
đầu bị người ta đào từ chính mộ của mình ra, sau đó dùng để đúc kiếm ở
đây. Lúc sau đã xảy ra chuyện gì đó, lại cho họ xuống mồ an nghỉ, cho
nên tạm thời đào mấy cái hố này ở đây, an táng bọn họ xuống lần nữa?"
Nguỵ Vô Tiện gật đầu: "Nhìn số lượng này, ít nhất hầu hết tẩu thi đều là như thế".
Lam Cảnh Nghi lại hỏi: "Vậy số khác thì sao?"
Nguỵ Vô Tiện nói: "Một số khác, có khả năng là trực tiếp bị giết, còn chưa
kịp an táng đã bị mang tới, giống như ba huynh đệ tốt kia".
Lam
Cảnh Nghi nói: "Là ngươi nói, vì để cái xưởng binh khí này có thể vận
hành vĩnh viễn, kẻ chủ mưu đằng sau đã đào mồ quật thi, cũng giết hại
người sống, sử dụng bọn họ làm lao động vĩnh cữu? Thủ đoạn này cũng quá
ti tiện rồi, quả thực so với Di Lăng Lão Tổ Nguỵ Vô Tiện còn ti tiện
hơn".
Nguỵ Vô Tiện sặc một cái ngay cổ họng, nghĩ thầm sao có thể dính tới trên người của ta vậy.
Lam Vong Cơ lại hơi hơi khựng lại, trầm giọng nói: "Nguỵ Anh chưa từng hại người".
Từ lúc vào hang động đến giờ, Lam Vong Cơ gần như chưa nói một lời nào,
bây giờ nói những lời này giống như một hòn đá nhỏ gõ vào vách đá, sáu
chữ vô cùng đơn giản, tựa như bị hang động trống trải khuếch đại không
ngừng.
Lam Cảnh Nghi tuy rằng trong lòng kinh ngạc, nhưng quen
thẳng thắn, bật thốt lên: "Nhưng hắn tu tập quỷ..." lại bị Lam Tư Truy
bên cạnh thọt thọt cánh tay.
Lam Tư Truy không giống với các tiểu bối khác, cậu tinh tế tỉ mỉ, có thể cảm giác được Lam Vong Cơ một đường đuổi giết Mạc Huyền Vũ, không chỉ là nguyên nhân Mạc Huyền Vũ rời bỏ
Kim gia, tu tập tà đạo không liên quan tới mình, ẩn sâu dưới vẻ điềm
tĩnh bề ngoài của Lam Vong Cơ, càng là những cảm xúc riêng tư, những cảm xúc đó trong lúc vô tình biểu lộ ra vẻ phẫn nộ và đau buồn trầm lắng,
khiến cậu vô cùng kinh ngạc. Vì vậy cậu đã suy đoán nguyên nhân Lam Vong Cơ đuổi giết Mạc Huyền Vũ, là báo thù, báo thù cho Nguỵ Vô Tiện. Giao
tình giữa y và Nguỵ Vô Tiện, cho dù y chưa bao giờ nhắc tới trước mặt
người nào, nhưng Lam Tư Truy có thể kết luận, phần giao tình này chắc
chắn là cực kỳ chân thành tha thiết và sâu sắc.
Lam Vong Cơ nghe
được câu nói chưa xong kia của Lam Cảnh Nghi, cũng không có bất kỳ vẻ gì không vui, chỉ nhàn nhạt nói: "Làm việc thiện hay làm việc ác, không
phải ở thuật pháp sử dụng, mà là ở những gì trái tim hướng tới".
Đám tiểu bối cái hiểu cái không, nhưng đều cung cung kính kính gật đầu nghe giáo huấn.
Nguỵ Vô Tiện bên này chịu một cơn chấn động, giống như dời non lấp bể, hắn
vốn nghĩ rằng, Lam Vong Cơ cực kỳ phản cảm đối với việc hắn tu tập quỷ
đạo, cho nên hết lần này đến lần khác khuyên nhủ hắn, thậm chí muốn đem
hắn trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ để chịu phạt, nhưng bây giờ nghe lời này
của y, lại không có ý phản cảm, chẳng lẽ cái chết của mình đả kích Lam
Vong Cơ lớn như vậy, cho nên cái nhìn của y đối với quỷ đạo đã thay đổi? Trong lòng hỗn loạn và thắc mắc, hắn nhịn không được muốn truy hỏi Lam
Vong Cơ, nhớ tới thân phận mình, lập tức lại do dự.
Lúc mọi người tiếp tục chậm rãi đi tới, Nguỵ Vô Tiện vẫn còn đứng ngơ ngẩn tại chỗ,
cho đến khi Lam Cảnh Nghi lại hỏi hắn vấn đề, mới phát hiện ra hắn không theo kịp.
Nguỵ Vô Tiện phục hồi tinh thần lại, sải bước đuổi theo, chỉ có ánh mắt vẫn nhìn thẳng chằm chằm vào Lam Vong Cơ.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!