Lam Vong Cơ từ trong dòng suy nghĩ xa xăm hoàn hồn lại, hoảng hốt liếc nhìn Nguỵ Vô Tiện một cái. Bên cạnh, vong linh không cho là đúng nói: "Ngươi có khả năng khai tông lập phái, vốn không cùng đẳng cấp với bọn chúng. Từ xưa đến nay, phàm là
người khai tông lập phái, có người nào bản tính cam chịu ràng buộc đâu?
Người nào mà chẳng có những ý tưởng suy nghĩ kỳ diệu, bắt tay vào làm,
tất cả những gì người khác không dám làm? Ngươi đã luyện ra Âm hổ phù,
sao không tự lập môn phái, nỗ lực sáng lập một mảnh trời riêng, cần gì
đứng cùng hàng ngũ với những người này, trói buộc tay chân của chính
mình? Quả thực là ngu xuẩn". Thời gian bọn tiểu bối theo Lam Vong Cơ ra ngoài đi săn đêm, người trong nhân gian đều đối với Cô Tô Lam thị bọn chúng tất cung tất kính, ai ngờ tới đây, lại bị một kẻ ra vẻ danh
môn chính phái, ngược lại tỏ ra căm ghét, nửa công khai nửa ám chỉ chỉ
trỏ coi thường, bọn tiểu bối không thể không nổi giận. Căm giận
bất bình nghe đến đó, Lam Cảnh Nghi bùng nổ nói: "Vậy theo ngươi thấy,
như thế nào mới là không ngu xuẩn? Làm hại những người vô tội đó, tàn
phá thần chí của họ, ép họ trở nên cuồng bạo mà chết, sau đó? Sau đó
ngàn đời ngàn kiếp vì ngươi mà tạo ra.... những thứ đồng nát sắt vụn
này, có ích lợi gì chứ?!" Vong linh ngạo nghễ nói: "Huyền môn thế gia các ngươi, thứ theo đuổi chính là tầm tiên vấn đạo, còn thứ ta theo đuổi, là kỹ thuật tối thượng của kiếm đạo. Năm đó ta tìm thấy được
quặng kim loại đặc biệt ở sâu dưới lòng đất trong mảnh rừng này, ngẫu
nhiên va phải một nơi, học được kỹ thuật đúc kiếm đỉnh cao, cũng rèn
được một thanh thiết kiếm. Sau khi từ nơi đó trở về, ta dùng quãng đời
còn lại để thực hiện tất cả những kỹ thuật đã học được, nhưng cạn kiệt
sức lực cả đời, ta vẫn không thể làm ra được một tác phẩm có cùng uy
lực, cảnh giới như thanh âm thiết kiếm". Nguỵ Vô Tiện ngắt lời
nói: "Ngươi nói đến cái nơi đó, ngươi nói đến thanh âm thiết kiếm đó.... Thế nhưng ta đã từng nghe được một truyền thuyết thú vị..." Sau
khi nghe Nguỵ Vô Tiện kể lại câu chuyện đó, vong linh nóng nảy xua tay,
"Người đời sau thêm mắm thêm muối quá nhiều, âm binh quỷ tướng của âm
tào địa phủ kia đơn giản chỉ là tẩu thi, cái gọi là vị vua và ấn quỷ,
nếu ngươi hiểu rõ về quỷ đạo, sợ là đã sớm đoán ra, vị vua đó có lẽ là
một người đồng hành nào đó hàng ngàn năm trước. Về phần khoáng thạch để
luyện chế âm thiết kiếm, chỉ đơn giản là khoáng thạch tốt nhất, đều
không phải là thứ gì ở bát hàn địa ngục. Thứ thực sự tạo ra những thanh
âm thiết kiếm chính là người thợ, là tài nghệ, chế tạo ra được thanh âm
thiết kiếm có thể hấp thụ oán khí khắp nơi và cất giữ trong thanh kiếm,
muôn đời không tiêu tán, dành cho người cầm kiếm sử dụng, vượt mọi chông gai, tiến về phía trước". Vong linh nói đến khúc này, sự cuồng
ngạo tự phụ lúc mới gặp đã tiêu mất ba phần, có một vài người thợ khao
khát đạt tới đỉnh cao nghề nghiệp, cùng với tiếng thở dài khi bản thân
không đủ để đạt tới đỉnh cao đó.
Thấy gã trầm ngâm, Nguỵ Vô Tiện
nói tiếp: "Nếu ta đoán không sai, chấp niệm này lúc còn sống của ngươi
chưa đạt được, sau khi chết biến thành oán niệm, đào bới thi thể ở khắp
nơi, đưa tới xưởng binh khí của ngươi làm cu li, mấy trăm năm vẫn làm
việc với khí thế ngất trời, chính là vì muốn tái tạo thanh âm thiết kiếm năm đó nhận được phải không?" Không biết bao nhiêu năm, người
này lấy chấp niệm khi nghiên cứu kỹ thuật rèn kiếm để tạo ra vô số thanh kiếm, nhưng vẫn không có thanh kiếm nào khiến gã hài lòng, một tác phẩm cuối cùng khiến trần gian kinh ngạc giống như thanh âm thiết kiếm năm
đó được chế tạo ra. Mọi người như suy nghĩ gì đó, không nhiều không ít
hồi tưởng lại sáu tài nghệ khi mình tu tập huyền môn, ngày đêm khổ
luyện, kết đan tu nguyên trả giá bằng bao nhiêu mồ hôi, những lúc cực kỳ chán nản, tự mình hoài nghi, lo lắng bối rối, chỉ cần có chấp niệm quá
độ đối với bất kỳ thứ gì, chỉ sợ lập tức sẽ giống người đó, không thể tự thoát ra được, tẩu hoả nhập ma. "Chấp niệm, oán niệm... ngươi có từng ngày ngày đêm đêm chịu loại tra tấn này không? Cái loại cảm giác
hoàn toàn không cách gì sánh ngang được với người khác, cho dù làm thế
nào cũng không làm ra được sản phẩm ưng ý, dốc hết sức lực, thức khuya
dậy sớm, lại không có cách nào đạt tới đỉnh cao, trong lòng như có lửa
đốt? Giống như ở đáy lòng vĩnh viễn có một cái lỗ không thể nào lấp đầy, phía sau vĩnh viễn có một cây roi, không ngừng quất xuống, cho đến khi
máu thịt bầy nhầy, thất bại thảm hại, tổn thương người khác, nhưng lại
không có cách nào dừng lại, mãi mãi muôn đời, chưa tới được đỉnh cao,
thì sẽ không thể ngừng lại. Có khi ta thật sự hâm mộ người trần tục, có
thể sống bình thường lại tự bằng lòng thoả mãn....." Nguỵ Vô Tiện nghĩ thầm, chấp niệm của người này thật sự sâu nặng, nhưng cũng không
phải khó lý giải, có thể thấy ở người trên thế gian, chỉ cần có một
chuyện một thứ cầu mà không được, thì sẽ càng phiền não vô hạn. Nhẹ nhàng lắc đầu, hỏi: "Vậy là ai đã ngăn cản ngươi?" Vong linh thở dài một hơi, nói: "Ngăn cản ta có hai người. Một người
là...... (của ta)" Nói đến đây, ngừng thật lâu, dáng vẻ kiêu ngạo gai
góc thế mà sinh ra vài phần nhu hoà, "Hắn cũng đã mất đi, sau khi chết
vẫn cứ muốn ngăn cản ta, cho đến hôm nay vẫn còn...."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!